70 thắng lợi

Đại chiến hai ngày sau đúng hạn đã đến, nhìn đến bên ngoài huyết sắc tinh kỳ che lấp mặt trời, Diệp Thời Duy híp mắt, la lớn, “Ra tay!”

Kênh công hội sớm đã mở, nhưng vốn ồn ào huyên náo giờ lại lặng thinh, ngoại trừ người quản lý cùng các đội trưởng, những đệ tử phổ thông đều bị cấm ngôn, chỉ để cam đoan mệnh lệnh được quán triệt triệt để.

Đầu lĩnh của Lệ Thiên Minh là Huyết Lang, đang trôi nổi bên trên đội ngũ đầu của Lệ Thiên Minh, nếu mở linh nhãn, có lẽ còn có thể nhìn đến trên người Huyết Lang ngập trời huyết khí cùng tội nghiệt khí.

Mà ngay cùng lúc Diệp Thời Duy ra lệnh, Huyết Lang cũng vung tay, các đệ tử áo đỏ đằng sau sôi nổi tản ra, chạy về vị trí của mình.

Diệp Thời Duy híp mắt nhìn tình hình trước mặt, những đệ tử đó chạy tới những vị trí hết sức xảo, đúng là nơi tiếp điểm đại trận, điều này làm cho Diệp Thời Duy thầm cười lạnh, quả nhiên, ra tay từ chỗ này.

Nhưng Diệp Thời Duy lại không sợ chút nào, bởi vì hắn đã sớm chuẩn bị tốt.

“Tiết điểm vị trí Khảm ly bậc một, ra tay!”

Diệp Thời Duy vừa dứt lời, chỉ thấy vị trí khảm ly phun ra một ngọn lửa, những đệ tử Lệ Thiên Minh tới gần đều bị lửa thiêu đốt, cuối cùng kêu thảm đi luân hồi.

“Tiết điểm vị trí Chính khôn nhị cấp, ra tay!”

“Tiết điểm vị trí Tiềm long bậc một, ra tay!”

“…”

“Tiết điểm trung tâm quang trận, ra tay!”

Mà theo từng tiếng Diệp Thời Duy ra lệnh, những chỗ tiết điểm đó trái với thế như chẻ tre mà người Lệ Thiên Minh tưởng tượng, cái nào cái nấy càng khó chơi, hoặc lửa cháy, hoặc vực băng, hoặc sấm chớp, hoặc cát lún, chờ đến khi bọn họ thực sự đến được địa điểm chỉ định, vô số đệ tử tràn đấy giờ chỉ còn sót lại lẻ tẻ đi mười còn một.

Nhưng mà món khai vị đã bê lên, giờ đến lượt món chính, Diệp Thời Duy mới vừa nói xong, quang trận bên kia liền xảy ra vấn đề.

Lần này có vấn đề là một tiểu đội trưởng, trận pháp gã quản lý biến hóa, tuy chỉ là một phần nhỏ, nhưng chỉ chút đình trệ ấy cũng đủ để Huyết Lang chọc ra một lỗ thủng.

“A!”

Đệ tử công hội Thời Quang hét thảm một tiếng, mới vừa ở trong lòng thán mệnh ta đã tàn, chỉ thấy thân thể của mình tuy bị xuyên thấu, nhưng lại vẫn còn sống.

Mở mắt vừa thấy, chỉ thấy người Lệ Thiên Minh trước mặt đã chết, mà pháp khí kia không có linh lực điều khiển, tự nhiên cũng không có tác dụng hút máu, gã cư nhiên giữ được một mạng.

“Cám ơn huynh đệ.”

“Không có việc gì.” đáp trả là một nụ cười rạng rỡ.

Mà trong nháy mắt gã tiểu đội trưởng kia giở trò, cũng đã bị lợi kiếm xuyên thấu ngực.

Ánh mắt của gã mang vẻ không thể tin, người đệ tử giết gã khóe miệng cười lạnh trào phúng không nói gì, tiếp tục giết về phía đám người Lệ Thiên Minh.

Đó dù sao cũng là một chỗ nhỏ, cho nên sau khi giết sạch một nhóm người, trận pháp liền tiếp tục vận hành, mà bọn họ lại kỳ tích không chết một ai.

Nhưng mà chuyện lần này giống như một tín hiệu, những trận pháp chắc chắn lại sôi nổi xuất hiện đủ loại vấn đề, có đệ tử trở tay không kịp bị giết, nhưng càng nhiều đệ tử lại giống sớm biết mà ra tay giết chết phản đồ, giết địch điên cuồng.

“Giết!” Một người đệ tử tiến lên ôm lấy đệ tử Lệ Thiên Minh, mặc đệ tử kia tìm mọi cách thoát khỏi, cuối cùng vẫn là đồng quy vu tận.

Lửa linh lực thiêu đốt rực rỡ vô cùng, nhưng lại đại biểu cho từng tính mạng của các đệ tử.

“Ra tay đi.” Diệp Thời Duy nhẹ nhàng nói rằng.

“Chờ một lát,” Thanh Tửu cau mày, “Còn có người chưa hành động.”

“Phản đồ là tránh không được, nhưng cứ tiếp tục thì thương vong sẽ càng nhiều.” Diệp Thời Duy nhìn trường hợp trước mặt có chút không đành lòng.

“Nhưng nếu lần này không bắt được, lần sau muốn bắt sẽ khó khăn.” Thanh Tửu vẫn có khuynh hướng chờ thêm một lát, chờ bắt được hết mọi phản đồ mới nói tiếp.

“Khó thì khó!” biểu hiện của Diệp Thời Duy vào thời khắc này rất có quyết đoán, “Ai cũng không quan trọng bằng tính mạng của đệ tử!”

Thanh Tửu hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Diệp Thời Duy, nhìn vẻ kiên định không cho xem nhẹ kia, vẫn thỏa hiệp, hô lên với kênh công hội, “Chi Chuẩn! Ra tay!”

Một tiếng mệnh lệnh này phảng phất có thần trợ, vừa mới dứt, chỉ thấy nơi đang diễn ra cuộc chiến sôi nổi sáng lên ánh sáng chói mắt, chờ đến khi ánh sáng tan, chỉ thấy những đệ tử Lệ Thiên Minh đều bị trận pháp vây khốn, cứ như bắt baba trong rọ.

Đương nhiên, những phản đồ của công hội Thời Quang vẫn được tự do hoạt động, nhưng giờ phút này ai cũng biết bộ dáng của những tên này, cho nên sau khi Lệ Thiên Minh tấn công bại lui, kẻ chết đầu tiên sẽ là những phản đồ này.

Mà rốt cục, trận đầu kết thúc trong máu me, Diệp Thời Duy nhìn Huyết Lang đứng im cùng đội ngũ hình vuông 6 ngàn người, vẻ mặt nghiêm nghị.

Đây mới là trung tâm chân chính của Huyết Lang, kẻ nào kẻ nấy tội nghiệt ngập trời hai tay nhiễm máu.

Cuối cùng hét thảm một tiếng kết thúc, hai phe giằng co, ngoại trừ tiếng gió vun vút thì hoàn toàn yên tĩnh.

“Bốp! Bốp!” Huyết Lang vỗ tay, “Công hội Thời Quang quả nhiên danh bất hư truyền.”

Diệp Thời Duy nén khí đan điền, “Bên nào cũng thế, đa tạ đa tạ.”

Thanh âm kia truyền ra đại trận, mang theo hồi âm nhè nhẹ, có chút tiên khí.

“Lợi hại như vậy, sao không xuất trận nói chuyện một hồi?”

Giọng Huyết Lang mang theo ý khinh miệt, khóe miệng Diệp Thời Duy nhẹ cong, lắc đầu, đang định nói chuyện, lại không ngờ đệ tử phía dưới sôi trào.

“Lệ Thiên Minh thật không biết xấu hổ, nhìn người khác chiếm hết ưu thế lại bắt người ta đi ra ngoài nói chuyện.”

“Bọn ta lợi hại như vậy đấy, ngươi có giỏi thì cắn đi?”

“Ha hả, làm chi bắt hội trưởng chúng ta đi ra ngoài, ngươi lợi hại thì ngươi đi vào đi!”

“Không biết xấu hổ, mặt của ngươi là thép luyện thành à.”

“Sợ như thế thì về nhà uống sữa với con đi.”

Vô số tiếng nói vang lên, Diệp Thời Duy dở khóc dở cười nghe đám đệ tử kêu gào, nhưng trong lòng vẫn thấy thỏa mái, quả nhiên đệ tử nhà mình vẫn là tốt nhất.

“Huyết Lang Đường chủ hà tất làm khó người khác.” Diệp Thời Duy cao giọng trả lời.

“A? Nói như vậy Tử Thời hội trưởng cự tuyệt? Ngay cả dũng khí đối mặt nói chuyện với một tên vô danh tiểu tốt như ta đây cũng không có?”

Diệp Thời Duy nhíu mày nghe phép khích tướng vụng về này, trong lòng có chút quái dị, Huyết Lang cho dù có khích tướng, cũng không thể nào không có kĩ xảo như vậy chứ, tuy rằng hắn cũng không sợ bọn họ, nhưng biết đâu có âm mưu gì mà hắn không biết chẳng phải là khó lòng phòng bị?

Nhưng thua người không thua trận, “Ngươi có tư cách gì cùng ta mặt đối mặt? Cũng chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt.”

Những lời này nói nghe thật khí phách, không nhìn đệ tử Huyết Lang bên ngoài có bao nhiêu tức giận, chỉ nguyên bên trong công hội Thời Quang đã đủ sục sôi.

“Ngươi có tư cách gì ha ha ha!” “Vô danh tiểu tốt còn đến tìm chết!” “Hội trưởng uy vũ khí phách không cần giải thích!” …

Mà bên kia, Huyết Lang thì nheo mắt, vẻ tàn nhẫn trên mặt chợt lóe qua, rốt cục không thèm vô nghĩa, “Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy cho ngươi nhìn xem ta rốt cuộc có tư cách gì!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy huyết diễm trên người gã lần thứ hai bốc lên, chỉ có điều lần này không còn là huyết khí mà chỉ linh nhãn mới xem được, mà đã hiện hình với mắt thường, đội ngũ ngàn người đằng sau gã cũng dấy lên huyết diễm, dung hợp với Huyết Lang đằng trước, từ xa nhìn lại, giống như là một biển máu.

Mà vùng biển này đang không ngừng tới gần, tới gần, rốt cục khi đụng tới bên cạnh đại trận, Diệp Thời Duy cùng những đệ tử đó lại kinh ngạc phát hiện, đại trận giống như vô hình với biển máu, nó không hề dừng lại chút nào, ở trên màng ánh sáng chạm ra một cái động rồi nhẹ nhàng tiến vào.

Có đệ tử trốn tránh không kịp, không kịp nói tiếng nào đã bị biển máu biến thành ánh sáng trắng mà đi, mà những nơi biển máu đi qua, mọi thứ bị ăn mòn, ngay cả mặt đất cũng như bị axit tạt qua gồ ghề, không có một ngọn cỏ.

Diệp Thời Duy biến sắc, không tốt, hắn không nghĩ tới Huyết Lang còn có chiêu này, đây rốt cuộc là cái gì? Vì cái gì đời trước hắn không nghe nói qua?

Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ cái này, Diệp Thời Duy bay nhanh lên trên, bay về phía rìa đại trận, chỉ trong nháy mắt, biển máu cũng đã gần ngay trước mắt.

Mà chỉ khi gần ngay trước mắt, hắn mới phát hiện một ít chỗ ảo diệu của biển máu này.

Trong biển máu không chỉ ngập trời tội nghiệt khí, còn có đủ loại tàn hồn lệ phách, mới vừa tới gần chợt nghe đến tiếng ma gào quỷ khóc chói tai, đầu đau nhói, đây là hắn đã đạt Kim Đan trung kỳ, nếu là Kim Đan hạ kỳ… Diệp Thời Duy biết vì sao những đệ tử đó đều ngây ngốc không chạy tùy ý biển máu cắn nuốt.

Cắn môi dưới, truyền đến một trận đau đớn, đầu Diệp Thời Duy thanh tỉnh chút, nhìn biển máu vẫn đang tàn sát bừa bãi mở rộng, trong lòng thầm hừ, cho rằng như vậy là có thể tùy ý làm bậy hay sao?

Nhắm mắt lại, thần thức Diệp Thời Duy về tới thức hải, thức hải đã sớm không còn là một mảnh lam sắc, mà là biển hoa sen nối tận chân trời, trước mắt đều là hoa sen đỏ chói mắt —— đúng là hồng liên nghiệp hỏa mà Diệp Thời Duy thu lấy khi ở Tội nhai.

Hồng liên nghiệp hỏa, ngọn lửa thiêu đốt hết thảy tội nghiệt, đặt ở nơi này đối phó bọn họ thật sự là không thể tốt hơn, trước nếu không phải vì hình tượng công hội, hắn đã sớm đi ra ngoài cho bọn họ một mồi lửa thiêu sạch sẽ.

Diệp Thời Duy mở to mắt, trước mặt liền bay một đốm màu đỏ trông như ngọn lửa hư ảo, lửa kia nhỏ bé vô cùng, trông càng nhu nhược. Đối diện thân ảnh Huyết Lang đã gần ngay trước mắt, nhìn vẻ trào phúng cùng khinh bỉ của gã, Diệp Thời Duy ở trong lòng dựng thẳng ngon giữa, hừ, một hồi liền cho ngươi đẹp mặt.

Mà ngay lúc biển máu sắp sửa đụng tới Diệp Thời Duy, hắn liền ném ngọn lửa trong tay ra ngoài, ngọn lửa thoạt nhìn nhỏ bé kia cư nhiên khuếch tán trong nháy mắt, bùng cháy lên giữa biển máu, từ xa nhìn lại, giống như một đóa hoa sen trôi nổi, xinh đẹp vô ngần.

Đệ tử công hội Thời Quang nghĩ, bọn họ chỉ sợ rốt cuộc quên không được cảnh tượng xinh đẹp vô cùng như vậy.

Đệ tử Huyết Lang dẫn dắt cũng nghĩ như vậy.

Những ngọn lửa kia không thỏa mãn với biển máu, mà sau khi biển máu đã không thỏa mãn đủ nhiên liệu cho nó, nó liền tìm đến những người bên trong, ngọn lửa nhìn thì yếu ớt nhưng một khi dính vào người thì đến chết mới thôi, triền miên không tắt, từng đợt kêu thảm thiết truyền ra, Diệp Thời Duy lại chỉ cười lạnh đứng nhìn.

Vừa rồi lúc biển máu cắn nuốt đệ tử của hắn, bọn họ có tâm tình gì? Vừa sung sướng vừa hả dạ lắm chăng.

Mà đầu lĩnh Huyết Lang tự nhiên cũng bị ngọn lửa quấn thân, gã chính là đối tượng Diệp Thời Duy chú ý trọng điểm, hiện tại chỉ biết kêu thảm thiết.

Ngẫm lại, Tiêu Dục sắt đá như vậy còn không chịu nổi, bọn họ làm sao mà chịu đựng được.

Vì thế, Diệp Thời Duy liền nhìn những người đó hết cách, hoặc là chịu đựng đến cuối rồi chết, hoặc là tự sát thoát khỏi biển khổ.

Mà cuối cùng, những người đó biến mất không thấy trong hỏa diễm vô cùng vô tận.

Hồng liên nghiệp hỏa còn đang nhảy nhót, Diệp Thời Duy nhìn đệ tử chung quanh cách khá xa, trên mặt hỗn tạp sùng bái cùng kính sợ, thầm thở dài, hai tay với vào biển lửa, hồng sắc liên hoa giống như quen biết mà bò lên tay hắn, lại trước vẻ mặt khẩn trương của  các đệ tử đi vào thân thể hắn, biến mất không thấy.

“Không có việc gì.” Diệp Thời Duy cười nói với mọi người.

Giống như tuyết tan trên đỉnh núi, những đệ tử đó rốt cục thoát khỏi bầu không khí ngưng trọng thâm trầm, nhìn thấy hội trưởng bình an vô sự, không khỏi vừa sùng bái vừa tò mò, líu ríu nói chuyện.

“Những bông hoa sen đó là cái gì nha? Thật đáng sợ!”

“Hội trưởng ngài không sao chứ, ta nhìn thấy lửa chạy vào thân thể ngài, có thể đốt cháy tới ngài hay không!”

“Hội trưởng ngài thật sự là quá lợi hại!”

“Ta chỉ biết đám nhãi ma đạo không phải đối thủ của hội trưởng đại nhân của chúng ta!”

“Ha ha ha ha, công hội Thời Quang của chúng ta đệ nhất thiên hạ! Tứ hải đều bái phục!”

Các đệ tử nói cười vui vẻ, Diệp Thời Duy lại nhìn họ chất chồng vết thương, họ cần được an bài chưa trị cho ổn, còn có những đệ tự đã luân hồi, nếu muốn trở lại công hội thì sẽ an bài tốt, nếu không muốn trở về, cũng có một khoản tiền thưởng bồi thường cho cái chết của bọn họ.

Thở dài, chiến tranh bất cứ lúc nào cũng không tốt ở điểm ấy, bị thương tổn không chỉ có một phía, đều là đả thương địch thủ một ngàn, tổn hại bản thân tám trăm, nhưng vào lúc loạn lạc này, muốn sống hòa bình cũng không được.

Lắc đầu, bỏ những suy nghĩ này ra, vẫy tay với Thanh Tửu đằng xa, nhìn Thanh Tửu lại đây, phân phó chuyện sau chiến một phen, Diệp Thời Duy trở về điện bế quan.

Không có biện pháp, vừa rồi nhiều tội nghiệt khí như vậy, hồng liên nghiệp hỏa hình như đã no, hắn còn phải tiêu hóa một phen.

Mà Diệp Thời Duy còn không biết, ngay lúc hắn cùng với Huyết Lang giằng co đến thời điểm cuối cùng, xa xa còn có một đoàn người, đang diễu võ dương oai với trú địa của Lệ Thiên Minh.

Mà phía phía trước nhất đội ngũ kia, thanh niên một thân hắc bào, nếu hắn ở đây, nhất định liếc mắt một cái có thể nhìn ra, kia rốt cuộc là ai.

Gió lạnh thổi qua, khí thế hai bên va chạm, đại chiến, lần thứ hai nổ ra.

7 responses to “Tình địch – 70”

  1. ML Tình địch biến phu phu | Miêu Nhi Avatar

    […] chương 66– chương 67  – chương 68  – chương 69 –  chương 70 […]

    Like

  2. phong du Avatar

    Lăn lộn cầu chương mới aaaaa~~~

    Like

  3. phong du Avatar

    Lăn lộn cầu chương mới aaaaa~~~
    😭😭😭

    Like

    1. Miêu Nhi Avatar

      dạo này công việc bận rộn quá =)))

      Liked by 1 person

  4. misscrazy308 Avatar

    Chủ nhà ơi truyện hay hay hay hay lắm luôn >”< thật sự rất biết ơn vì có ng edit cho đọc T.T
    Cơ mà mình cũng cầu chương mới, cầu chương mới, cầu chương mới 😭
    Mình tình cờ đọc đc bộ này tối qua, thấy chưa hoàn ko tính xem vì sợ xem giữa chừng ngắc đoạn chờ ra hơi nãn. Nhưng cuối cùng cũng quyết định đọc do gth hấp dẫn, đọc tầm vài chục chương đầu do giải thích game nên mình thấy hơi dài dòng lê thê và hơi nãn. Như sau khi đọc hơn 40c thấy rất cuống hút mình bắt đầu rất rất rất thích nó luôn ❤
    Cầu đừng drop, cầu ra chương mới, moahhhh
    P/s: và trong lúc chờ bạn ra chương mới t sẽ đọc những bộ khác của nhà bạn 😆

    Like

Leave a comment

Tui là Miêu Nhi

Mừng các bồ đến blog của tui đọc truyện nhe.

Tui chúa lười nhưng sẽ cố gắng lấp hố~ing

https://www.facebook.com/Mi%C3%AAu-Nhi-Woshiyizhimiaowp-483096541899096/