Chương 52. Gả chồng thay chị

Bóng dáng Tống Ngọc chạy tới phòng vệ sinh quá chật vật, sau khi Diệp Nhạc Dao cười ra tiếng, những người khác ở đây cũng không nhịn được bật cười theo.

Chờ mọi người đều cười xong, mẹ Hoắc mới hắng giọng nói: “Hay là mẹ đi qua an ủi một chút?”


Diệp Nhạc Dao lau nước mắt do cười.

【 An ủi cái gì? Nói cho cô ta là ‘nhẫn cưới’ tuy số phận long đong, nhưng đều là quá khứ? 】

【 Hay chuẩn bị lại kể tỉ mỉ phiêu lưu ký của nhẫn cưới cho cô ta nghe? 】

【 Không được, mình lại không nhịn được cười ha ha ha. 】

Cả nhà cùng giương mắt nhìn về phía mẹ Hoắc.

Kỳ thật qua nói tỉ mỉ một chút về lai lịch cái nhẫn cũng được mà, bọn họ cũng khá chờ mong đấy.

Cho nên muốn đi không?

Mẹ Hoắc thong thả ung dung đứng lên, nếu mọi người đều mong đợi như vậy, đương nhiên là bà phải cẩn thận tỉ mỉ kể lại cho Tống Ngọc về hành trình của nhẫn cưới rồi, rốt cuộc người ta đã mang nhẫn tới trước mặt, sao mình lại nhẹ nhàng cho qua được chứ?

Nhưng những lời này mọi người tự biết trong lòng thôi, mẹ Hoắc thì vẫn cười nhẹ nhàng: “Dù sao cũng là khách, để mẹ qua xem sao.”

Diệp Nhạc Dao giỏi nhất xem mặt đoán ý, không hề bỏ qua vẻ mặt của mẹ Hoắc, thấy thế thì hưng phấn.

【 A, không hổ là mẹ Hoắc, thế nhưng cũng nghĩ đến điều này! 】

Mẹ Hoắc cười một cái.

Tuy rằng đúng là bà có nghĩ đến, nhưng Diệp Nhạc Dao nghĩ toàn diện hơn!

Phòng vệ sinh cho khách cách nhà ăn một đoạn, nhưng cũng may tầng một biệt thự rất yên tĩnh, dù cách hơn mười mét, vẫn nghe được mẹ Hoắc nói rõ ràng: “Tiểu Ngọc? Em làm sao vậy? Nôn à? Sao lại thế này, đồ ăn hỏng rồi hay gì?”

Khóe miệng Diệp Nhạc Dao không khống chế được, vểnh cao lên.

【 Kiên quan gì tới đồ ăn! Rõ ràng là cô ta nghĩ lại mà kinh ấy chứ! 】

Ba Hoắc đồng ý gật đầu.

Lại thấy Tống Ngọc đáng đời.

Vốn hai nhà cũng chẳng phải máu mủ gì, sau khi hai cụ qua đời, quan hệ lại càng xa cách, mà Tống Ngọc lúc ấy không hề muốn kéo gần quan hệ.

Dù có đúng là Tống Ngọc bất đắc dĩ, hiện tại muốn nhắc lại tình nghĩa cũ.

Vậy Tống Ngọc trở về cậy nhờ thì nên thành thật giữ khuôn phép, nhưng cố tình Tống Ngọc lại sinh ra những tâm tư không nên có.

Vậy cũng đừng trách bọn họ không khách khí.

Trong phòng vệ sinh ai đso đáp lời mẹ Hoắc, mẹ Hoắc kinh ngạc: “Không phải đồ ăn hỏng …… Thế là do nhẫn à?”

“Chị cũng không nghĩ tới chiếc nhẫn này lại rơi vào tay em, cũng trách chị nếu sớm để ý tới nhẫn của em thì tốt rồi……”

“Nhưng em đừng lo, tuy đứa em chị nó nuốt chửng nhẫn, nhưng sau đó chị đã phát hiện rồi mà! Ai nha —— sao lại nôn dữ hơn vậy?”

Giọng mẹ Hoắc đầy vẻ quan tâm: “Tiểu Ngọc, em thật sự không làm sao chứ?”

Người một nhà ngồi trước bàn ăn, cười đau cả bụng.

【 Nôn đến thế cơ mà, thấy thế nào cũng không giống như không sao á! Ha ha ha ——】

Mẹ Hoắc nói: “Tiểu Ngọc, thật sự không cần quá lo lắng, nhẫn rửa sạch rồi em yên tâm …… Thật sự không có việc gì sao? Hay là chị gọi bác sĩ gia đình qua khám nhé? Em cứ nôn mãi thế chị thấy lo đấy.”

“Không gặp bác sĩ?” mẹ Hoắc khó xử, “Như vậy sao được, nói đến cũng trách chị, tại chị gọi em tới nhà ăn cơm nên mới xảy ra chuyện này, biết thế đã không gọi em rồi.”

Diệp Nhạc Dao nghe đến đây lại cười to hơn.

【 Cô bạn thơ ấu ngàn dặm xa xôi gấp trở về, còn không phải là muốn ăn vạ nhà mình không đi sao, mẹ Hoắc lại nói biết thế không mời cô ta về ha ha ha ha, không phải giết người tru tâm sao! 】

【Phỏng chừng lúc ấy cô ta còn đang nghĩ, theo mẹ Hoắc về nhà mình ăn cơm, là lúc cô ta bắt đầu thượng vị, phỏng chừng cô ta không nghĩ ra lại thành bắt đầu súc vị (rửa ruột) nhỉ? 】

Hoắc Yến: “Phụt.”

Súc vị hay lắm!

Nhưng cùng là ‘vị’, sao mà chẳng liên quan gì thế nhỉ?!

Mẹ Hoắc vẫn không trở về, những người khác cũng ăn xong, bèn sôi nổi đi ra phòng khách ngồi lên sô pha.

Lại qua năm phút, mẹ Hoắc mới chậm rì rì trở lại phòng khách.

Ba Hoắc vội hỏi: “Thế nào?”

“Anh còn rất quan tâm nhỉ?” mẹ Hoắc sâu kín nói.

Ba Hoắc nghẹn: “Đừng xuyên tạc ý anh chứ!”

Ông chỉ muốn biết tình hình hiện tại, cái này gọi là nhiều chuyện.

Mẹ Hoắc đương nhiên biết ba Hoắc không phải thật sự quan tâm đến cô bạn thơ ấu, bà cười rồi mở miệng nói: “Còn đang nôn khan kìa, em bảo người mang quần áo sạch sẽ cho cô ta rồi, bảo cô ta tắm rửa xong hãy ra đây. Rốt cuộc cũng là khách tới, không thể bạc đãi người ta chứ?”

Diệp Nhạc Dao liên tục gật đầu: “Rất là chu đáo!”

【 Nhưng mình thấy không nên chu đáo như vậy! Vẫn là mẹ Hoắc tốt bụng. 】

Mẹ Hoắc buồn cười.

Một nhà bọn họ ngồi im trong phòng khách đợi mười mấy phút, Tống Ngọc mới từ phòng vệ sinh đi ra.

Cô ta đã tắm rồi thay quần áo, lớp trang điểm trên mặt cũng không tinh xảo như trước, nhưng cũng nhìn ra được là có dặm lại, cứ việc trông khá chật vật, nhưng khi nhìn thấy người Hoắc gia, vẫn cười miễn cưỡng với họ.

Diệp Nhạc Dao xem mà vô cùng khiếp sợ.

【 Không phải chứ, tâm lí cô này vững thật đó? 】

【 Còn cho là cô ta sẽ khóc nháo cơ! 】

Mẹ Hoắc cũng không nghĩ tới Tống Ngọc lại phản ứng như thế này, nhưng bà không đổi sắc mặt, nhìn thấy Tống Ngọc thì thân thiết mà đứng lên: “Tiểu Ngọc, thấy đỡ chưa?”

Tống Ngọc miễn cưỡng cười, gật đầu nói: “Khá hơn nhiều, cảm ơn chị dâu quan tâm.”

“Mau qua đây ngồi,” mẹ Hoắc lôi kéo cô ta đến sô pha ngồi xuống, tầm mắt dừng trên tay trái, khó hiểu hỏi, “Nhẫn đâu? Em tháo xuống à?”

Diệp Nhạc Dao vội ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc.

Quả nhiên không bỏ qua vẻ nhẫn nhịn lóe qua trong mắt.

【 Phụt, quả nhiên vẫn rất tức giận ha ha ha ha. 】

Tống Ngọc sao có thể không giận.

Nhưng cố tình Tống Ngọc hiện tại không thể trở mặt với Hoắc gia.

Tống Ngọc hít một hơi thật sâu, bàn tay bên sườn nắm thật chặt, qua vài giây, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, nhìn mẹ Hoắc, mở miệng xin lỗi: “Em xin lỗi chị dâu …… Em không biết chiếc nhẫn kia là nhẫn cưới của anh chị, em không nên đeo nó trước mặt anh chị ……”

Diệp Nhạc Dao líu lưỡi.

【 Đừng nói, đẳng cấp cô này khá cao nhé. 】

【Yếu thế như vậy, chúng ta ngược lại không tiện nắm sai lầm. 】

Mẹ Hoắc cũng không dự đoán được Tống Ngọc lại co được dãn được như vậy, hơi kinh ngạc nhướng mày.

Chỉ nghe Tống Ngọc nói tiếp: “Chiếc nhẫn này của chị em không thể cầm được, hay là em trả lại cho chị nhé?”

Nói, Tống Ngọc liền tháo nhẫn ra muốn đưa cho mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc sao sẽ nhận lấy?

Bà cười lắc đầu, còn không quên châm chọc Tống Ngọc: “Không cần, còn không phải là một chiếc nhẫn thôi sao? Anh họ em ngày thường không có việc gì lại mua trang sức cho chị, trang sức nhà chị sắp không có chỗ chứa rồi, đâu cần em trả lại nhẫn cho chị?”

Tống Ngọc nghe xong sắc mặt quả nhiên khẽ biến, nhưng vẫn hồng con mắt nói: “Nhưng chiếc nhẫn này không phải nhẫn cưới của chị với anh họ sao?”

Mẹ Hoắc cười không nói chuyện.

Ba Hoắc từ bên cạnh thò qua, ôm vai mẹ Hoắc cười nói: “Tình cảm hai ta đâu cần một chiếc nhẫn để chứng minh?”

Ba Hoắc nói nghe có vẻ uyển chuyển, kỳ thật là châm chọc Tống Ngọc.

Ba Hoắc vừa nói xong, nếu không phải thời cơ không đúng, Diệp Nhạc Dao đã muốn vỗ tay!

【 Ba Hoắc nói quá tuyệt vời! Không hổ là Ba Hoắc ! 】

Ba Hoắc thầm hừ hừ hai tiếng, liếc mắt nhìn Diệp Nhạc Dao.

Nhưng ông còn chưa quên vụ Diệp Nhạc Dao nói ông đắm chìm trong ôn nhu hương đâu nhé!

Mặt Tống Ngọc trắng bệch: “Anh họ, em không có ý này……”

“Mặc kệ cô có ý này hay không, bọn tôi cảm thấy cô có ý này.” Ba Hoắc thật sự không muốn diễn kịch cùng Tống Ngọc, ông ước gì hiện tại tống cổ Tống Ngọc đi cho rồi.

“Em……” Tống Ngọc ngập ngừng, tầm mắt dừng trên mặt mẹ Hoắc, không bỏ qua vẻ trào phúng lướt qua trong mắt bà.

Cũng là giờ khắc này, Tống Ngọc bỗng nhiên ý thức được ——

Không thể nào?

Chẳng lẽ vừa mới phát sinh hết thảy đều không phải trùng hợp?

Mưu kế của mình vừa mới thất bại, lại đột nhiên biết được sự thật về chiếc nhẫn, Tống Ngọc vừa ghê tởm vừa tức giận.

Còn không chờ cô ta nghĩ kĩ, mẹ Hoắc đã chạy tới an ủi.

Lúc ấy Tống Ngọc còn đang nghĩ, chẳng lẽ là mình nghĩ sai rồi.

Mẹ Hoắc cũng không phát hiện tâm tư của mình, chỉ là quan tâm mình thôi?

Cho nên tắm rửa xong, Tống Ngọc nhanh chóng sửa sang lại vẻ mặt.

Cô ta còn muốn ở lại Hoắc gia, một ít ấm ức nhịn được thì phải nhịn.

Cho đến khi nghe được lời Ba Hoắc nói, một ý nghĩ khá khủng bố bỗng nhiên nhảy ra——

Bọn họ sẽ đã sớm nhìn thấu ý đồ mình đến nhà rồi chứ?

Ý nghĩ này một khi cắm rễ, bèn nhanh chóng bắt đầu nảy mầm.

Tống Ngọc quá thông minh, những chuyện vừa xảy ra tua lại trong đầu, cô ta đã hiểu.

Cái nhẫn kim cương trên tay mình to như vậy, Lâm Quân Di ngồi ngay bên cạnh, sao có thể không có nhìn đến?

Không chỉ là Lâm Quân Di, còn có những người khác.

Đúng rồi, lúc cô ta chạy vào phòng vệ sinh, có phải có người bật cười hay không?

Ánh mắt Tống Ngọc dừng ở Diệp Nhạc Dao trên người, khớp hàm đều buộc chặt.

Bọn họ đã sớm biết!

Bọn họ chẳng những nhận ra, còn cố ý không nhắc nhở mình, nhất định phải chờ đến khi cơm nước xong mới nói.

Thậm chí khi mình biết chân tướng chạy vào phòng vệ sinh, còn không quên đổ thêm dầu vào lửa.

Cả nhà bọn họ cố ý!

Vậy việc gì mình phải diễn kịch với họ nữa?

Tống Ngọc bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh: “Các người —— đã sớm biết?”

Một câu cuối cùng, cô ta nghiến răng nghiến lợi rít lên.

Mẹ Hoắc đẩy tay ba Hoắc ra, trên mặt treo nụ cười thoả đáng: “Biết cái gì?”

Tống Ngọc cũng không khóc nữa, trừng mẹ Hoắc, cắn chặt hàm răng, chém đinh chặt sắt nói: “Các người cố ý!”

Diệp Nhạc Dao thật sự không nhịn được, bật cười.

【 Cô bạn thơ ấu cuối cùng cũng hiểu ra! 】

Tống Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, hung ác trừng Diệp Nhạc Dao: “Thằng nhãi thối kia mày ——”

Diệp Nhạc Dao bị cô ta lườm một cách đột nhiên, cũng nhíu màu.

【 Còn không phải là trừng người sao? Mình cũng biết! 】

Mẹ Hoắc rốt cuộc nhịn không được, lạnh lùng nói: “Tống Ngọc, cô gọi ai đó?”

Ngực Tống Ngọc phập phồng, quay đầu nhìn mẹ Hoắc, cũng không gọi chị dâu nữa, giận dữ nói: “Lâm Quân Di, nếu chị đã sớm nhìn ra tâm tư của tôi, việc gì phải giả vờ?”

Mẹ Hoắc bỗng bật cười: “Đúng thật, cô nói không sai, tôi đã sớm nhìn ra tâm tư của cô, đúng là không cần phải vờ vịt với cô nữa.”

Nói xong, cô ta nhìn ba Hoắc .

Ba Hoắc mở miệng nói: “Quản gia, tiễn khách đi.”

“Đợi đã!” Tống Ngọc không nghĩ tới mẹ Hoắc lại thừa nhận, còn muốn đuổi mình đi, cô ta thầm cắn chặt răng, mình vẫn hơi mất bình tĩnh, nhưng cô ta khẳng định không thể cứ thế mà đi, nắm chặt nắm tay, hít sâu một hơi mới mở miệng nói, “Tôi đi cũng được, nhưng mấy người cũng phải bồi thường cho tôi gì chứ?”

Tống Ngọc đặt mạnh chiếc nhẫn trong tay lên bàn trà, lạnh lùng đảo qua mọi người: “Hại tôi nôn mửa thành như vậy chính là đạo đãi khách của Hoắc gia sao? Nếu tôi nói chuyện này cho mọi người ……”

“Ơ? Cô đi phòng vệ sinh chẳng lẽ không phải móc họng nôn à?” Diệp Nhạc Dao đột nhiên mở miệng nói.

Nhắc tới chuyện này Tống Ngọc lại tức, nổi giận đùng đùng nói: “Vì sao tôi phải đi móc họng? Còn không phải tại mấy người, nếu không phải mấy người bán chiếc nhẫn này đi……”

“Cô nói vậy không đúng rồi,” Diệp Nhạc Dao lắc đầu, “Mẹ Hoắc có bán một chiếc nhẫn, nhưng nhẫn này của cô cũng đâu phải nhẫn của mẹ Hoắc đâu.”

Vừa nói xong, mẹ Hoắc nhịn không được cong môi cười.

Hoắc Cảnh cùng Hoắc Yến cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Tống Ngọc ngơ ra một lúc, tầm mắt đảo qua mọi người trong phòng, sau một lúc lâu mới khàn khàn hỏi: “Cậu có ý gì? Cái gì gọi là……”

Ba Hoắc lúc này mới sâu kín mở miệng: “Tôi đặt chiếc nhẫn kia cho Quân Di cả thế giới này chỉ có một chiếc. Hơn nữa ở mặt trong còn có mã số riêng, cô không biết điều này đúng không?”

“Chiếc nhẫn này của cô tuy giống, nhưng lại chẳng liên quan gì đến nhẫn của Quân Di.”

Ba Hoắc nói xong rốt cuộc không nhịn được, đứng lên: “Thôi, tôi cũng lười nói nhiều với cô, nhà cô cũng chẳng phải thân thích gì của Hoắc gia, vốn tôi còn nể tình nghĩ chị em của mẹ tôi mẹ cô, nhưng giờ xem ra cũng chẳng phải nhớ tình cũ. Quản gia, gọi bảo tiêu tới!”

Tống Ngọc lúc này mới hồi hồn, vội cầm lấy chiếc nhẫn trên bàn trà, cẩn thận nhìn kĩ mặt trong nhẫn.

Nhưng nhẫn bị cô ta xoay hai vòng, cũng không nhìn thấy dãy mã số mà ba Hoắc nói.

Tống Ngọc như bị sét đánh, cứng ngắc tại chỗ không nhúc nhích.

Vậy vừa rồi cô ta ở phòng vệ sinh móc cổ nôn ra vì cái gì chứ?

Giống như giờ mới hiểu, khóe mắt cô ta muốn nứt ra mà nhìn ba Hoắc : “Cho nên ở bàn ăn mấy người …… Không, là sớm hơn đã biết mục đích của tôi ……”

“Đúng thì sao?” Ba Hoắc nói với vẻ lạnh nhạt, xem cũng không thèm nhìn Tống Ngọc một cái.

Tống Ngọc không thể tin được: “Không có khả năng, chuyện này không có khả năng……”

Bọn họ lại không có thuật đọc tâm, sao có thể sớm biết ý tưởng của cô ta?

Tống Ngọc lắc đầu, lại càng hối hận.

Là cô ta quá tham lam, sau khi kết thúc một đoạn tình cảm, cô ta lại muốn càng nhiều.

Ba Hoắc là mục tiêu mà cô ta đã chọn lựa kỹ càng nửa năm, rõ ràng cô ta đã về nước, đi đến trước mặt ông ấy, sao có thể dễ dàng thất bại trong gang tấc như vậy?

Tống Ngọc lúc này vô cùng hối hận.

Sớm biết …… Sớm biết thê cô ta đã không tham lam như vậy!

“Anh ơi, anh ơi! Em sai rồi…… Em xin anh, đừng……”

“Mang cô ta đi!”

Quản gia đã mang theo bảo tiêu tới, không màng Tống Ngọc giãy giụa khóc kêu, xách người đi ra ngoài.

“Anh họ! Chị dâu —— em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh chị đừng không nể tình mà đuổi em đi như vậy ……”

Diệp Nhạc Dao nghe Tống Ngọc khóc kêu, lắc đầu.

【 Sao lại không nể tình? 】

【 Rõ ràng là cô bụng dạ khó lường, chúng tôi chỉ đuổi cô ra khỏi nhà mà thôi. 】

【 Nếu thật sự không nể tình, vì sao chúng tôi không nói chuyện của cô cho tình nhân của cổ hả? 】

Ba Hoắc mẹ Hoắc nghe đến đó đột nhiên nhìn lại đây.

Cái gì?

Tống Ngọc còn có tình nhân?

Đây là chuyện gì?

Ánh mắt nhiều chuyện của cả nhà đều dừng trên người Diệp Nhạc Dao.

Tiếng khóc la của Tống Ngọc đã xa, mọi người đột nhiên lại có tâm tình nhiều chuyện.

Cho nên Diệp Nhạc Dao có thể nói nhanh lên không!

Diệp Nhạc Dao cũng là vừa rồi lật đúng lại đoạn cốt trước bị bỏ sót lúc trước.

【 Cô bạn thơ ấu này ấy à, quá kiêu ngạo, không muốn chấp nhận sự thất bại nào. 】

【 Khi cuộc hôn nhân đầu tiên thất bại, cô ta đã nhanh chóng tìm bến đỗ mới …… Chỉ tiếc, người đàn ông này tuy có tiền cũng có thế, nhưng lại là một tên biến thái có khống chế dục cực mạnh. 】

【 Cô ta ở cùng tên này một năm, sống rất thảm. mỗi ngày đều muốn chạy trốn, chỉ tiếc, mấy lần trước đều thất bại, bị bắt về…… chạy trốn nhiều lần như vậy, chỉ có lần này là chạy thoát. 】

【 Nhưng cô chạy thoát thì thôi đi, vì sao lại chú ý tới ba Hoắc? Mình thấy có khi cô ta ở cùng biến thái lâu rồi, tâm lý cũng biến thái theo? 】

Người Hoắc gia nghe đến đó các biểu tình đều có chút khiếp sợ.

Cho nên cuối cùng ba Hoắc chỉ là plan B sao?

Nhà bọn họ giống coi tiền như rác sao?

Ba Hoắc càng tức giận.

Phàm là người bình thường, đều sẽ không nhằm tới người đàn ông đã kết hôn chứ?

Tống Ngọc chính là tâm lý biến thái.

Còn may nhờ có Diệp Nhạc Dao, mưu kế Tống Ngọc mới không thành công.

Diệp Nhạc Dao cũng cảm khái:

【 Còn may, ba Hoắc mẹ Hoắc đều rất tỉnh táo, không mắc mưu cô bạn thơ ấu! 】

Đúng vậy!

Nhưng nếu đã đuổi Tống Ngọc đi, đoán chừng lúc sau cô ta cũng không có mặt mũi mà mò tới cửa lần nữa.

Nghĩ như vậy, nguy cơ nhà bọn họ chẳng phải đã giải quyết xong?

Mọi người nhất thời đều thở phào một hơi.

Thở phào xong lại dễ liên tưởng tới chuyện khác, Hoắc Yến bỗng nhiên mở miệng nói: “Diệp Nhạc Dao hiện tại càng lúc càng nối tiếng, sắp tới chắc phải bận lắm, nó còn phải đi học nữa, hay là mua cho nó một căn nhà bên ngoài?”

Ba Hoắc nói: “Khoảng thời gian trước ba mẹ giúp Tiểu Dao để ý tới một căn biệt thự, đã mua rồi.”

“Oa! Cảm ơn ba Hoắc mẹ Hoắc! Hai người thật tốt!” đôi mắt Diệp Nhạc Dao bỗng chốc sáng ngời, ngay sau đó nghĩ đến cái gì nhìn về phía Hoắc Yến: “Nhưng anh hai còn nói muốn tài trợ một nửa tiền nhà cho con cơ!”

Hoắc Yến nheo mắt: “Ba mẹ cho em rồi còn gì?”

“Đâu giống nhau đâu,” Diệp Nhạc Dao thò lại gần, “Ba mẹ là ba mẹ, anh hai là anh hai, đúng hay không ba mẹ?”

Ba Hoắc nói: “Đúng rồi.”

Mẹ Hoắc cười: “Là đạo lý này, nhà là mẹ và ba tặng cho Tiểu Dao, nếu không con dựa theo giá thị trường chuyển cho em nó một nửa tiền?”

Rốt cuộc nếu không nhờ Tiểu Dao, Hoắc Yến tổn thất đâu chỉ chút tiền ấy?

Diệp Nhạc Dao móc ngay ra di động mở mã QR nhận tiền: “Anh hai định chuyển cho em kiểu gì nào?”

Hoắc Yến cười bất đắc dĩ: “Chuyển từng món đến bao giờ? Anh sẽ bảo trợ lý chuyển cho em sau.”

Nói tới đây, Hoắc Yến bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh ngồi vô can một bên: “Từ từ, Tiểu Dao em có phải quên mất ai không?”

Diệp Nhạc Dao theo ánh mắt Hoắc Yến xem qua, thấy Hoắc Cảnh, đôi mắt chớp a chớp: “Ừ!”

Hoắc Cảnh khó hiểu ngẩng đầu.

Đã nghe Hoắc Yến cười hì hì nói: “Em tài trợ cho nó một nửa rồi, một nửa còn lại có phải anh cả nên đưa nốt hay không?”

Hoắc Cảnh: “……”

Nói thế thì hắn còn nói được gì nữa?

Không có lý do gì để từ chối!

“Được, để anh bảo trợ lý Phùng chuyển cho em.” Hoắc Cảnh sảng khoái mở miệng.

Diệp Nhạc Dao vui sướng đến nhảy dựng lên: “Oh yeah!”

【 Vẫn là anh cả hào phóng! 】

Hoắc Yến: “……”

Anh ấy có thể không hào phóng sao?

Cả một nửa số tiền tập đoàn Hoắc thị kiếm được đều ở trong tay anh cả! Mỗi năm được chia hoa hồng cũng nhiều hơn hắn!

Mà Diệp Nhạc Dao thì vui thật sự.

Phải biết rằng ba Hoắc mẹ Hoắc mua cho Diệp Nhạc Dao căn biệt thự kia giá thị trường gần 68 tỷ.

Hiện tại không chỉ anh hai phải chuyển cho Diệp Nhạc Dao 34 tỷ, anh cả cũng chuyển cho cậu 34 tỷ nữa!

Có nghĩa là gì?

Có nghĩa là Diệp Nhạc Dao sắp phải phất nhanh!

Có 68 tỷ này, cộng thêm tiền tiết kiệm của mình.

Diệp Nhạc Dao rất là kích động.

【 Hình như…… số tiền này hẳn là đủ nhà mình dưỡng lão nhỉ! 】

【 Vậy chẳng phải là mình có thể về hưu sớm? 】

Hoắc Yến uống nước thiếu chút nữa bị sặc: “Khụ khụ khụ……”

Về cái gì hưu?

Trước đấy không phải bảo muốn nuôi cả nhà sao?

68 tỷ làm gì đủ?

Hắn rất biết tiêu tiền đó!

Hoắc Yến vôi nhìn Hoắc Cảnh.

Hoắc Cảnh đã lấy máy tính bắt đầu xử lý công chuyện công ty, nghe thấy lời này cũng ngẩng đầu lên: “Tiểu Dao, bước tiếp theo nhận một bộ web drama thì thế nào?”

Ba Hoắc mẹ Hoắc đã tới tuổi có thể nghỉ hưu, nhưng Diệp Nhạc Dao thì chưa!

Diệp Nhạc Dao cũng chỉ nghĩ vậy thôi, sao có thể về hưu thật?

Hiện tại tiền tiết kiệm tuy đủ nuôi cả nhà, nhưng tiền thứ này nếu chỉ ra không vào, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày xài hết, cậu phải học được tăng thu giảm chi!

“Kịch bản gì ạ?” Diệp Nhạc Dao nghe vậy hỏi.

Hoắc Cảnh nói: “Còn đang khảo sát, đến lúc đó nếu em hoàn thành khóa học biểu diễn thì đi thử xem thế nào.”

Đối với quy hoạch sự nghiệp của Diệp Nhạc Dao ở giới giải trí, Hoắc Cảnh rất cẩn thận.

Cái gọi là o bế nhiều thì sẽ hỏng, tài nguyên thà thiếu không ẩu vẫn hơn.

Diệp Nhạc Dao gật đầu, cũng không nhọc lòng.

Buổi tối, hiếm khi ba anh em đều ở nhà, nhà cửa rất đông vui.

Ba Hoắc đột nhiên nhắc tới: “Đúng rồi, ngày mai con trai Chung gia và con gái Thôi gia kết hôn, mấy đứa có muốn đi không?”

Diệp Nhạc Dao đang chơi game, nghe vậy đầu cũng không ngẩng lên: “Con không đi.”

Ghi hình chương trình xong, ngày mai được rảnh,ngày kia cậu phải đi học khóa học biểu diễn, làm gì có thời gian đi ăn tiệc cưới?

Hoắc Cảnh cũng nói: “Xem tình huống đi, ngày mai con có cuộc họp quan trọng.”

Hoắc Yến cũng lắc đầu.

Hắn gần đây hiếm có một đoạn thời gian trống, chỉ muốn nghỉ ngơi.

mẹ Hoắc cùng Ba Hoắc liếc nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vậy bố mẹ đành đi hai người vậy.”

Ba Hoắc cười: “Ừ, hai chúng ta đi.”

“Nhưng nói đi nói lại, em nhớ là trước đấy con gái cả nhà họ Thôi làm ầm ĩ không muốn kết hôn với nhà họ Chung mà? Sao giờ lại đồng ý rồi?” mẹ Hoắc hỏi.

Ba Hoắc nói: “Cụ thể anh cũng không rõ lắm, nhưng hai nhà vốn là liên hôn, con gái Thôi gia không muốn cũng đúng thôi.”

Nói tới đây, ba Hoắc nhìn về ba đứa con: “Còn may, nhà mình đề cao yêu đương tự do.”

Nhắc tới mẹ Hoắc lại thở dài: “Là tự do, tự do đến giờ chưa đứa nào có đối tượng.”

Diệp Nhạc Dao ngón tay bay múa trên bàn phím, cười: “Mẹ Hoắc quên rồi à, anh hai có đối thượng đấy thôi, suýt nữa có cả con ấy chứ!”

Hoắc Yến: “…… Có thể miễn bàn chuyện này không?”

Những người khác không thèm nể tình mà cười nhạo Hoắc Yến một trận.

Chính lúc này, Diệp Nhạc Dao bỗng nhiên:

【 Ê —— vừa mới ba Hoắc nói gì nhỉ, Thôi gia cùng Chung gia liên hôn, con gái họ Thôi không muốn? 】

【Hôm nay hình như mình có đọc tới cốt truyện này thì phải? 】

Radar người ở đây bỗng dựng lên.

Chỉ nghe Diệp Nhạc Dao hỏi: “Ba Hoắc, con gái nhà họ Thôi là Thôi Thục ạ?”

Ba Hoắc liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng là gọi như vậy.”

Không thể nào?

Chẳng lẽ lại có drama?

Bốn người lập tức thấy hưng phấn.

Hoắc Yến thì thấy hối hận, vừa mới hắn không nên nói mình không đi!

Sau đó liền nghe Diệp Nhạc Dao ở trong lòng thét chói tai:

【 A a a a, thế có khi cùng là một người thật! 】

“Thế, thế, em trai Thôi Thục thì sao? Có phải gọi là Thôi Phồn hay không?” Diệp Nhạc Dao lại hỏi.

Ba Hoắc nhịn không được: “Con quen à?”

Diệp Nhạc Dao gật đầu: “Thôi Phồn là bạn tiểu học của con.”

【 Đồng thời, cậu ấy cũng là một đứa liều gả chồng thay chị! 】

Mọi người: “?”

Từ từ.

Diệp Nhạc Dao vừa nói gì đó?

Cái gì gọi là gả chồng thay chị?

Ai cơ?

Thôi Phồn sao?

Hả?

Leave a comment

Tui là Miêu Nhi

Mừng các bồ đến blog của tui đọc truyện nhe.

Tui chúa lười nhưng sẽ cố gắng lấp hố~ing

https://www.facebook.com/Mi%C3%AAu-Nhi-Woshiyizhimiaowp-483096541899096/