Chương 75. Bất ngờ thì có chứ vui mừng thì không

Nhà ăn yên tĩnh một lúc, sau đó vang lên tiếng xì xào bàn tán:

“Sao lại thế này?”

“Người kia là ai vậy?”

“Không biết!”

“Nhìn dáng vẻ là tới tìm Mạnh Việt.”


“Nhưng thấy cậu ta không khách khí với Mạnh Việt như vậy, chắc sẽ không phải thật sự là Mạnh Việt……”

“Không phải,” Sở Thừa không nghĩ gì đã ngắt lời, anh ta chau mày, tầm mắt dính chặt lên người Nhiễm Cảnh, lại lặp lại một lần, “Cậu ấy không phải.”

Tuy rằng Sở Thừa tạm thời còn không rõ giữa Nhiễm Cảnh cùng Mạnh Việt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Sở Thừa rất chắc chắn, Nhiễm Cảnh cùng Mạnh Việt tuyệt đối không có khả năng là quan hệ như bọn họ đang đoán.

Trên đài Nhiễm Cảnh lúc này cũng chú ý tới Sở Thừa, nhìn thoáng qua chỗ anh ta rồi thôi. Chỉ thấy cậu ta hít sâu một hơi, lại lần nữa giơ microphone lên nói tiếp: “Mạnh Việt, tôi biết anh ở chỗ này, anh màu ra đây nhanh lên, nếu anh mà không ra, tôi  ——”

Đúng lúc này, một giọng nói áp lực phẫn nộ vang lên: “Nhiễm Cảnh, cậu muốn làm cái gì?!”

Diệp Nhạc Dao theo tiếng xem qua, lúc này mới phát hiện Mạnh Việt không biết từ khi nào đã chống quải trượng đi từ trong phòng ra.

Lại nhìn kỹ, đôi mắt Diệp Nhạc Dao đều hơi mở to:

【 Đợi đã, Mạnh Việt có phải đã thay quần áo rồi không! 】

Tần Diệu cùng Hoắc Yến cũng nhìn theo.

Thật đúng là đã thay quần áo!

Lúc mới gặp rõ ràng vẫn mặc một bộ tây trang đen, mới mấy phút mà giờ Mạnh Việt đã đổi sang tây trang trắng rồi!

Hoắc Yến đánh giá các loại trang trí lãng mạn trong nhà ăn, lại nhìn bộ vét trắng của Mạnh Việt, thầm líu lưỡi:

Đừng nói, khá phù hợp với chủ đề nhà ăn đó, nhưng Sở Thừa còn chẳng buồn nhìn Mạnh Việt một cái.

Từ lúc Nhiễm Cảnh xuất hiện, Sở Thừa còn chưa dời mắt khỏi người Nhiễm Cảnh!

Cái anh Mạnh Việt này, thật đúng là chẳng biết người biết ta gì cả.

Ngay lúc này, lại nghe được tiếng Diệp Nhạc Dao hơi khó hiểu truyền đến:

【 Cho nên vừa rồi lúc Nhiễm Cảnh xông lên đài thì Mạnh Việt ở bên trong thay quần áo à? 】

Diệp Nhạc Dao không biết nghĩ đến cái gì, không nhịn được bật cười:

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha chịu không nổi, khó trách, bảo sao Mạnh Việt không lao tới trước, thì ra là đang thay quần áo à. 】

【 Cũng phải, buổi tỏ tình hôm nay, Mạnh Việt đã chuẩn bị trước hai ngày rồi. anh ta tính toán hết đâu vào đấy, tính trước mình sẽ đến nhà ăn trước Sở Thừa, tính thời gian bật VCR, đương nhiên cũng để cho mình đủ thời gian để thay quần áo. Nhưng Mạnh Việt ngàn tính vạn tính đều không tính đến, VCR vừa bật lên, anh ta mới đi vào, Nhiễm Cảnh đã chạy đến? 】

【 Xem anh ta gấp đến độ cài sai cả cúc áo sơmi đã vội vã chạy ra kìa. 】

Được Diệp Nhạc Dao nhắc nhở, ba Hoắc mẹ Hoắc vừa tới cũng nhìn qua.

Tầm mắt đảo qua trên người Mạnh Việt, hai vợ chồng cũng không đè được khóe miệng.

Thật đúng là cài lệch cúc kìa!

Mạnh Việt sốt ruột đến độ nào mà cài sai cả cúc áo sơmi.

Nhưng nghĩ lại thì đúng là không thể trách Mạnh Việt, rốt cuộc Mạnh Việt hôm nay đinh tỏ tình với đối tượng yêu thầm mười mấy năm, kết quả còn chưa kịp tỏ tình đã có người đến gây chuyện, ai mà không sốt ruột chứ?

Nhưng ba Hoắc mẹ Hoắc lại thiệt tình cảm thấy Nhiễm Cảnh gây chuyện hay lắm.

Rốt cuộc Sở Thừa người ta đang yên ổn tổ chức sinh nhật, mời Mạnh Việt tới cũng chỉ là khách sáo.

Kết quả Mạnh Việt không chỉ giọng khách át giọng chủ, lướt qua Sở Thừa đặt nhà ăn cho Sở Thừa, còn định tỏ tình trước mặt bao nhiêu bạn bè của anh ta, không phải là đặt Sở Thừa vào thế khó xử sao?

Tuy nói Mạnh Việt hôm nay chuẩn bị rất tỉ mỉ chu đáo, nhưng hắn ta có suy xét đến của ý tưởng Sở Thừa không?

Phải biết rằng, chỉ cần không phải thích lẫn nhau thì tỏ tình trước mặt công chúng chính là bắt cóc đạo đức!

Sở Thừa người ta thậm chí còn chẳng nhận ra Mạnh Việt, liền càng miễn bàn thích.

Mạnh Việt làm trò này, nói dễ nghe là tự mình cảm động, nói không dễ nghe, chính là có bệnh!

Cũng may là Sở Thừa tổ chức sinh nhật, phỏng chừng không muốn so đo.

Nhưng hiện tại ——

Ba Hoắc mẹ Hoắc không nhịn được mà nhìn Sở Thừa.

Đôi mắt Sở Thừa chưa rời khỏi Nhiễm Cảnh!

Lúc này, ánh mắt mọi người trong nhà ăn đều tụ tập lên hai người trên đài.

Mạnh Việt tức giận, hắn ta chống quải trượng, bước nhanh đi tới trước mặt Nhiễm Cảnh, hạ giọng phẫn nộ quát: “Tôi không phải đã bảo là về sau không được xuất hiện trước mặt tôi nữa rồi sao?!”

Hai người cách đến gần, Nhiễm Cảnh liền giơ microphone ở trước ngực, cho nên mặc dù Mạnh Việt có hạ giọng, lời hắn ta nói cũng một chữ không thiếu mà thông qua microphone truyền tới trong tai mọi người.

Diệp Nhạc Dao liền vui vẻ.

【 Cái này gọi là gì? Lớn tiếng nói bí mật sao? 】

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——】

Mạnh Việt lại càng giận.

Lại nhìn Nhiễm Cảnh, cậu ta là bị Mạnh Việt chọc cho tức cười: “Mạnh tổng, trước không đề cập tới chuyện hợp đồng giữa chúng ta đã kết thúc, tôi không cần anh nói gì nghe nấy. Lại nói, anh thật sự không biết hôm nay vì sao tôi lại xuất hiện ở chỗ này sao? Không phải Mạnh tổng anh bức tôi sao?”

Lời này vừa ra, không chỉ có là Mạnh Việt đen mặt, ngay cả sắc mặt Sở Thừa cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Mọi người ở đây lại ngẩn ra.

“Hợp đồng?”

“Hợp đồng gì cơ?”

Lại có người liên tưởng:

“Hợp đồng tình yêu?”

“Hợp đồng hôn nhân?”

“Không phải chứ? Chưa nghe tin Mạnh Việt kết hôn mà”

“Đúng vậy, còn nữa, Mạnh Việt hôm nay không phải muốn cùng Sở Thừa……”

“Nhiễm Cảnh,” Mạnh Việt nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, nỗ lực đè cơn giận xuống, “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”

“Nếu cậu có bất mãn gì thì chờ lát nữa nói,” Mạnh Việt trầm giọng nói, “Nhưng tuyệt đối không phải lúc này.”

Hôm nay trận này thông báo Mạnh Việt kế hoạch thật lâu, hắn không hy vọng xuất hiện bất luận cái gì ngoài ý muốn.

Nói Mạnh Việt quay đầu nói với bảo vệ vừa tới: “Bắt cậu ta xuống!”

Diệp Nhạc Dao tức khắc nóng nảy, còn không chờ cậu mở miệng, đã nghe Sở Thừa giương giọng nói: “Tôi xem ai dám!”

Không biết từ lúc nào, Sở Thừa đã đi lên đài, cậu ta lập tức đi đến trước mặt hai người, duỗi tay nhẹ nhàng lôi kéo Nhiễm Cảnh ra sau mình, lạnh mặt nhìn Mạnh Việt: “Mạnh tổng, cậu định làm gì bạn tôi mời đến?”

Vừa nói xong, Mạnh Việt sững sờ ngay tại chỗ.

Diệp Nhạc Dao lại hưng phấn không được.

【 A a a a a a a a a, đừng nói, Sở Thừa lúc này lên sân khấu hơi bị cháy nha! 】

Tần Diệu cơ hồ là ngay lập tức liếc nhìn Diệp Nhạc Dao một cái.

Đáng tiếc, lúc này trong mắt Diệp Nhạc Dao chỉ có ba người trên đài, không hề chú ý tới Tần Diệu đang nhìn mình.

Tần Diệu nhịn không được thầm khe khẽ thở dài, chuẩn bị lại nhìn lên đài thì đột nhiên phát hiện Hoắc Yến cũng đang nhìn Diệp Nhạc Dao.

Không chờ Tần Diệu nhìn qua, Hoắc Yến đã thu hồi ánh mắt.

Tần Diệu nghĩ đến cái gì, mày nhíu lại.

Trên đài.

Nhiễm Cảnh lúc này cũng ngẩn ra, cậu ta không đoán được Sở Thừa lại lên đài ngay lúc này, còn che ở đằng trước mình nữa.

Vừa rồi Nhiễm Cảnh nói câu kia, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng Nhiễm Cảnh biết, Sở Thừa khẳng định đã đoán được quan hệ giữa cậu ta và Mạnh Việt.

Nếu muốn diễn một người giống hơn, khẳng định phải đi tìm hiểu người này.

Nhiễm Cảnh tuy rằng không thân với Sở Thừa, cũng không có liên hệ gì với anh ta, nhưng Nhiễm Cảnh xác thật hiểu biết anh ta hơn tất cả mọi người ở đây.

Đúng là bởi vì hiểu biết Sở Thừa, cho nên Nhiễm Cảnh mới khiếp sợ khi Sở Thừa chủ động đứng ra che chở cho mình.

Nhìn bóng dáng cao lớn phía trước, tâm tình Nhiễm Cảnh vô cùng phức tạp.

Lại nhìn Mạnh Việt, giờ phút này hắn ta lại có vẻ hoảng loạn.

Mạnh Việt không nghĩ đến chuyện Sở Thừa đúng lúc này lại đứng ra giữ gìn Nhiễm Cảnh, anh ta còn nói Nhiễm Cảnh là bạn bè.

Khi nào thì Sở Thừa cùng Nhiễm Cảnh quan hệ tốt như vậy?

Nhiễm Cảnh chẳng phải đã đồng ý với mình là vĩnh viễn sẽ không lại xuất hiện sao?

Vì sao hôm nay lại xuất hiện ở chỗ này?

Diệp Nhạc Dao thưởng thức sắc mặt của Mạnh Việt, khóe miệng nhếch cao:

【 Y, nhìn ra tới, Mạnh tổng của chúng ta hơi bị hoảng. 】

Mạnh Việt tâm phiền ý loạn, nhưng lại không thể không mở miệng giải thích với Sở Thừa: “Sở Thừa, tôi…… ngại quá…… Tôi không biết cậu cũng mời cậu ta.”

Sở Thừa lạnh nhạt, không đáp lời.

Mạnh Việt giải thích tiếp: “Còn nữa, bởi vì tôi có chuẩn bị một bất ngờ vui vẻ cho cậu, nhưng không nghĩ tới sẽ bị Nhiễm Cảnh làm gián đoạn, cho nên vừa rồi tôi mới tức giận như vậy, bảo người lôi cậu ta……”

“Cậu chuẩn bị cho tôi không phải niềm vui bất ngờ,” Sở Thừa lúc này rốt cuộc mở miệng, nhìn về phía Mạnh Việt đều là vẻ lạnh lẽo, “Tôi cảm thấy có khi là nỗi sợ bất ngờ thì đúng hơn.”

Vừa nói xong, mặt Mạnh Việt trắng bệch.

Diệp Nhạc Dao xem đến khóe miệng cong lên:

【 Niềm vui bất ngờ, xem tên đoán nghĩa, phải là chuyện đối phương chờ mong sẽ xảy ra. Nhưng hiển nhiên Sở Thừa chẳng hề chờ mong anh tỏ tình, anh không làm cho rõ ràng rồi, Mạnh tổng nợ lương ạ! 】

Tần Diệu nghe được Diệp Nhạc Dao nói thế cũng cong môi.

Dưới đài mọi người lúc này cũng hơi hiểu ra một chút.

“Cho nên Sở Thừa không thích Mạnh Việt?”

“Sh*, vừa rồi tôi đã làm gì? Tôi còn đẩy Sở Thừa về phía trước ……”

“Đừng nói nữa, tôi đã bắt đầu hối hận vì hành vi vừa rồi của mình.”

Mọi người đều là bạn bè bạn học của Sở Thừa, vốn bọn họ còn tưởng là Sở Thừa giấu bọn họ yêu đương với Mạnh Việt, cho nên Mạnh Việt mới có thể chuẩn bị như thế này ở sinh nhật Sở Thừa, nhưng hiện tại xem thái độ của Sở Thừa đối với Mạnh Việt, rõ ràng không thích hợp!

Bọn họ không khỏi có chút hối hận.

Sớm biết vậy thì vừa rồi đã không ồn ào linh tinh rồi.

Đoàn người ngẫm lại hành vi vừa nãy của mình, lại không nhịn được hỏi:

“Cho nên rốt cuộc là chuyện gì đây?”

“Không biết ……”

“Duy nhất xác định là, Sở Thừa khẳng định không thích Mạnh Việt.”

Cái này đâu cần nói, ai chẳng có mắt, vừa nhìn đã hiểu.

Nếu Sở Thừa thích Mạnh Việt, anh ta sẽ không che Nhiễm Cảnh ở phía sau, càng sẽ không bảo là nỗi sợ bất ngờ.

Không thấy mặt mũi Mạnh Việt đã trắng bệch rồi sao?

Mạnh Việt không thể tin được mà đứng như trời trồng, tay vô ý thức mà nắm chặt quải trượng, nhìn chằm chằm Sở Thừa, nhưng qua một lúc lâu vẫn không nhìn được điều gì khác ngoài sự lạnh nhạt trên mặt anh ta.

Lúc này Mạnh Việt mới biết rõ, Sở Thừa không nói giỡn.

Anh ta thật sự không thích niềm vui bất ngờ mà mình chuẩn bị.

Mạnh Việt chịu đả kích, theo bản năng mở miệng nói: “Nhưng mà…… nhưng video vừa rồi còn chưa phát xong, cậu còn chưa xem hết, cũng không nhìn thấy quà tôi chuẩn bị cho cậu, tôi……”

“Tôi không cần nhìn đến cuối,” Sở Thừa ngắt lời Mạnh Việt, giọng có chút không vui, “Tôi biết cậu muốn làm gì, cậu muốn tỏ tình với tôi đúng không?”

Đôi mắt Mạnh Việt sáng ngời.

Sở Thừa đã biết tấm lòng của mình, vậy có phải có nghĩa là cậu ấy cũng ……

Mạnh Việt kích động nói: “Đúng vậy, Sở Thừa, tôi……”

“Mạnh tổng, có phải cậu đã quên một việc hay không?”

Đột nhiên, giọng Nhiễm Cảnh vang lên từ đằng sau Sở.

Sở Thừa kinh ngạc nhìn Nhiễm Cảnh.

Nhiễm Cảnh lúc này đã đi ra.

Lại nhìn đến Nhiễm Cảnh, lúc này Mạnh Việt mới bỗng nhiên hoàn hồn.

Đúng rồi, Nhiễm Cảnh còn ở nơi này.

Không xử lý tốt chuyện này, nhất định cậu ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Mạnh Việt nhăn mày lại, lạnh lùng mà nhìn Nhiễm Cảnh, cũng là lúc này, hắn ta đột nhiên phản ứng lại nguyên nhân Nhiễm Cảnh lại đây hôm nay.

Mạnh Việt nói: “Hôm nay cậu tới tìm tôi, còn không phải là vì đòi tiền sao? Cậu cứ xuống trước đi, tôi sẽ bảo trợ lý chuyển tiền cho cậu.”

Nhiễm Cảnh nghe mà tức ứa gan: “Cái gì gọi chỉ vì đòi tiền? Nói cứ như tôi là đứa điêu ngoa không biết điều đến đòi tiền anh vậy, xin anh làm rõ cho, là anh nợ lương tôi trước, tôi năm lần bảy lượt liên hệ không được anh hay trợ lý của anh nên mới phải đến tận đây tìm người!”

“Nếu không phải anh nợ lương tôi, tôi lại đến đây gây chuyện chắc?” Nhiễm Cảnh càng nghĩ càng tức, “Tiền lương của tôi anh không trả mà anh không biết xấu hổ còn đòi tỏ tình với Sở Thừa?”

Lời này vừa ra, không chỉ tất cả mọi người đều có chút khiếp sợ, ngay cả Sở Thừa cũng hơi kinh ngạc.

Vừa mới Nhiễm Cảnh nhắc tới “hợp đồng”, còn không phải là muốn nói cậu ta với Mạnh Việt là quan hệ hợp đồng sao?

Nếu đã ký hợp đồng, Mạnh Việt lại không trả tiền?

Người dưới đài đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn Mạnh Việt.

Anh chơi bời thì thôi đi, lại còn học mấy bọn khốn nạn định chơi không trả tiền à?

Mạnh Việt vừa quay đầu, đã đối diện ánh mắt hơi khiếp sợ của Sở Thừa, đáy lòng Mạnh Việt hơi lạnh, theo bản năng phủ nhận: “Tôi không nợ lương cậu, cậu có nhớ lầm hay không.”

Nhiễm Cảnh chỉ cảm thấy không thể tin được: “Không phải? Mạnh tổng, anh định giả ngu với tôi à?”

Diệp Nhạc Dao nhìn đến đây thì đã hiểu:

【 Mạnh Việt sẽ không thừa nhận. 】

【Nếu lúc này thừa nhận, còn không phải là trực tiếp thừa nhận Nhiễm Cảnh là thế thân mà anh ta bao nuôi sao, lại còn ngay trước mặt Sở Thừa nữa chứ. 】

Quả nhiên, sau cơn hoảng loạn ngắn ngủi, Mạnh Việt rất nhanh đã bình tĩnh lại. Hắn ta bình tĩnh mà nhìn Nhiễm Cảnh, nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, nếu thật là bởi vì tôi nợ lương cậu, cậu cũng nên liên hệ với phòng kế toán công ty chứ không phải tôi.”

Nhiễm Cảnh là thật sự bị thái độ của Mạnh Việt chọc tức.

Nếu là trước kia, Nhiễm Cảnh khẳng định không dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Mạnh Việt, nhưng nay đã khác xưa, cậu ta đã sớm không phải thế thân mà Mạnh Việt nuôi bên người.

Cho nên Nhiễm Cảnh cười lạnh một tiếng: “Mạnh tổng, anh thật sự muốn tôi nói hết ra mới được à?”

Sắc mặt Mạnh Việt khẽ biến, ngắn ngủi tự hỏi hai giây, bèn quay đầu nhìn Sở Thừa.

Sở Thừa dời tầm mắt đi.

Mạnh Việt đau đớn, vội giải thích: “Sở Thừa, cậu đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi với cậu ta thật sự không có gì, là cậu ta, là Nhiễm Cảnh ……”

Diệp Nhạc Dao nghe không nổi nữa.

【 Chuyện tới nước này, Mạnh Việt chẳng lẽ còn cảm thấy có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu Nhiễm Cảnh, bản thân thì vờ vô tội được sao? 】

Nhiễm Cảnh cũng không dự đoán được Mạnh Việt lại đẩy hết mọi chuyện lên đầu mình, bèn tức cười.

Buổi tối hôm đó Nhiễm Cảnh ở quán bar nhìn thấy Sở Thừa, cậu ta đã biết công việc này của mình có khi sẽ không còn nữa, hơn nữa Diệp Nhạc Dao nhắc nhở, cho nên vào lúc đêm Nhiễm Cảnh đã dọn ra khỏi biệt thực của Mạnh Việt.

Nhưng một đêm không có khả năng dọn hết đồ, cho nên ngày hôm sau lại trở về biệt thự một chuyến, kết quả lần này ngay cả cổng lớn cũng không vào được, bị người chặn lại.

Bảo vệ nói, đồ của Nhiễm Cảnh đã bị vứt hết đi rồi, còn bảo cậu ta về sau không được bước vào biệt thự nữa.

Nhiễm Cảnh nén giận, nhưng nghĩ mấy thứ còn lại cũng đều là một ít không đáng giá tiền, cũng không quá quan trọng, bèn coi như thôi.

Nhưng Nhiễm Cảnh cũng không thể cứ không minh không bạch như vậy mà đi, vì thế trước khi đi, cậu ta lại gọi điện cho Mạnh Việt.

Mạnh Việt nghe điện thoại.

Trong điện thoại, Mạnh Việt chính thức nói cho Nhiễm Cảnh rằng cậu ta bị đuổi việc, bảo Nhiễm Cảnh về sau đừng gọi cho hắn ta nữa, đồng thời cũng hy vọng Nhiễm Cảnh không cần lại xuất hiện trước mặt Mạnh Việt.

Nhiễm Cảnh tự nhiên là đồng ý, nhưng cậu ta cũng hy vọng Mạnh Việt thanh toán tiền lương còn lại cho cậu ta.

Trong điện thoại thì Mạnh Việt đồng ý ngay, nhưng từ hôm đó đến giờ, Nhiễm Cảnh chưa nhận được một đồng tiền nào, càng không liên hệ được với Mạnh Việt.

Kỳ thật Nhiễm Cảnh cũng biết, Mạnh Việt sở dĩ chậm chạp không trả tiền, đơn giản là giận tối hôm đó tối Sở Thừa không nhận ra hắn ta trước mà lại cứ dán mắt vào người mình.

Mạnh Việt muốn lấy cách này để giáo huấn Nhiễm Cảnh.

Nhưng vì thế mà suýt nữa hại Nhiễm Cảnh mất mẹ.

Nếu không phải đúng lúc gặp được Sở Thừa, anh ta giúp nộp đủ tiền giải phẫu——

“Được,” Nhiễm Cảnh buộc chặt khớp hàm, cậu ta nhìn Mạnh Việt, đột nhiên cười, “Được lắm, một khi đã như vậy, tôi sẽ nói hết tất cả mọi việc trước mặt Sở Thừa luôn.”

Sắc mặt Mạnh Việt đột nhiên biến đổi: “Nhiễm Cảnh, cậu dám ——”

“Sao tôi lại không dám?” Nhiễm Cảnh cười, “Mạnh tổng, chắc anh cũng biết, con người tôi xưa nay cũng không tốt đẹp gì, tôi vẫn luôn là một đứa vì tiền không từ thủ đoạn.”

Nhiễm Cảnh rất rõ ràng, không có Mạnh Việt, cậu ta không có khả năng tìm được công việc nhẹ nhàng đỉ chi trả tiền thuốc men cho mẹ như, lại còn đủ tiền trả hết nợ trong nợ ngoài.

Cậu ta cũng rất cảm kích Mạnh Việt, cảm ơn hắn ta có mình một số tiền lướn như vậy.

Nhưng Nhiễm Cảnh càng không hi vọng nhìn thấy Sở Thừa tốt như vậy lại bị mình cùng Mạnh Việt lừa bịp.

Nhiễm Cảnh là người xấu, Mạnh Việt cũng không phải thứ tốt.

Cho nên Nhiễm Cảnh hy vọng người tốt như Sở Thừa có thể thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ, cậu ta không muốn lừa Sở Thừa nữa, càng không hi vọng Mạnh Việt có cơ hội tới gần Sở Thừa.

Nói xong, Nhiễm Cảnh xoay người đi về phía Sở Thừa.

Sở Thừa khiếp sợ mà nhìn Nhiễm Cảnh, anh ta đang muốn mở miệng, đã nghe được Nhiễm Cảnh dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói: “Thực xin lỗi.”

Sở Thừa ngẩn ra.

Ánh đèn trên đài rất sáng, Nhiễm Cảnh nhìn thẳng vào mắt Sở Thừa: “Chắc anh cũng đã nhìn ra? Tôi và anh trông khá giống nhau.”

Vừa nói xong, toàn trường yên tĩnh.

Sau đó ồ lên:

“Cái gì?”

“Đừng nói, thật đúng là khá giống!”

“Đôi mắt, đúng, khó trách tôi vừa thấy cậu trai này đã cảm thấy hơi quen mắt……”

Mạnh Việt nghe được Nhiễm Cảnh nói thế, quả thực là khóe mắt muốn nứt ra: “Nhiễm Cảnh! Không được nói nữa!”

Nhưng Nhiễm Cảnh cũng mặc kệ, cậu ta nhanh chóng nói cho hết câu: “Tôi với Mạnh Việt, Mạnh tổng, xác thật đúng như lời tôi vừa nói, chúng tôi là quan hệ hợp đồng, nhưng anh yên tâm, không phải hợp đồng phi pháp gì, tôi ký hợp đồng lao động với anh ta, nội dung công việc của tôi là, sắm vai anh ở trước mặt Mạnh tổng.”

“Nói như vậy có lẽ anh còn chưa hiểu, đơn giản hơn chính là, tôi là thế thân của anh. Sở Thừa ——”

Diệp Nhạc Dao đột nhiên hô to: “Nhiễm Cảnh! Mau tránh ra ——”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sở Thừa duỗi tay kéo Nhiễm Cảnh tránh sang một bên. Ngay lúc bọn họ nghiêng người né tránh, một cây quải trượng màu đen đập xuoosgn đất, phát ra một tiếng vang lớn.

【 A a a, làm mình sợ muốn chớt, còn may Nhiễm Cảnh không có việc gì! 】

Diệp Nhạc Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nhìn Mạnh Việt, mày nhăn lại:

【 Quả nhiên mấy tên nuôi thế thân đều nhiều ít có chút biến thái tâm lý! 】

Đôi mắt Mạnh Việt sung huyết, khóe mắt muốn nứt ra mà trừng Nhiễm Cảnh: “Nhiễm Cảnh! Câm miệng!!!”

Sở Thừa kinh hãi mà nhìn quải trượng trên mặt đất, phản ứng lại mới lạnh lùng nói: “Mạnh Việt! Cậu điên rồi sao?!”

Lúc này mấy người bạn của Sở Thừa cũng xông lên đài.

“Sở Thừa, không có việc gì chứ?”

Mạnh Việt nghe thế thì run lên, như mới phản ứng lại mình vừa làm cái gì, hốt hoảng mà nhìn Sở Thừa: “Tôi…… Sở Thừa, thực xin lỗi, tôi không định làm cậu bị thương, tôi chỉ là ……”

“Đủ rồi!” Sở Thừa lạnh lùng nói, “Trò khôi hài hôm còn chưa đủ sao? Cậu đã hủy hoại tiệc sinh nhật của tôi hoàn toàn rồi đấy, cậu vừa lòng chưa?”

Đồng tử Mạnh Việt hơi co lại: “Sở Thừa, không phải như thế……” Hắn ta lẩm bẩm lắc đầu, “Tôi không có, tôi chỉ là muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ……”

“Đúng thật, hôm nay anh mang tới ‘niềm vui’ đã đủ nhiều.” Sở Thừa buông Nhiễm Cảnh ra, nhìn thẳng Mạnh Việt, gằn từng chữ một nói: “Không chỉ nuôi một ‘tôi’ khác bên người, thậm chí còn nợ lương người ta, cuối cùng còn làm hỏng tiệc sinh nhật của tôi, hiện tại cậu vừa lòng rồi chứ?”

Sở Thừa nói câu nào, sắc mặt Mạnh Việt lại khó coi hơn câu đó.

Mạnh Việt đứng tại chỗ, mờ mịt mà lắc đầu: “Không phải, Sở Thừa…… Tôi có nuôi thế thân, nhưng tôi không thích cậu ta, tôi thích cậu mà, vẫn luôn thích cậu, cho nên tôi mới……”

“Cậu thích tôi, vậy trước đó cậu đã làm cái gì?” Sở Thừa lạnh giọng hỏi.

Mạnh Việt sửng sốt.

Diệp Nhạc Dao rốt cuộc nhịn không được: “Sở Thừa chỉ ra nước ngoài chứ có dọn khỏi hệ Mặt trời đâu, anh thích mà không theo đuổi, nuôi thế thân giả vờ thâm tình à? Anh có biết hành vi này tổn thương tận hai người hay không?”

Vừa nói xong, người dưới đài cũng không nhịn được phụ họa.

“Đúng vậy, nếu vẫn luôn thích Sở Thừa, vì sao không nói cho Sở Thừa?”

“Nếu thật sự thích, sao có thể chứa được người khác trong mắt?”

“Còn nuôi thế thân, thật ghê tởm.”

Từng câu từng chữ giống như đao nhọn thẳng tắp mà cắm vào trái tim Mạnh Việt, hắn ta khó tin mà lắc đầu: “Không có, Sở Thừa…… Tôi thật sự thích cậu, tôi chỉ là quá nhớ cậu cho nên mới……”

“Mạnh Việt,” Sở Thừa nói rất nhẹ, “Dừng ở đây đi, tôi không thích cậu, về sau chúng ta cũng cố gắng đừng gặp lại.”

Mạnh Việt hỏng mất lảo đảo đi phía trước hai bước: “Sở Thừa ——”

Bạn của Sở Thừa vội ngăn lại: “Đừng tới đây!”

“Cậu ấy không thích anh, đã từ chối rồi anh còn định dây dưa à?”

“Mạnh tổng, rốt cuộc thì cậu cũng là người cầm quyền tập đoàn Mạnh thị, hẳn cậu cũng không muốn làm to chuyện này lên chứ?” Sở Thừa lạnh giọng hỏi.

Nghe tahasy câu nói đầy uy hiếp này, Mạnh Việt cứng đờ cả người.

Sở Thừa xoay người, không thèm nhìn Mạnh Việt, chỉ cúi đầu nhìn Nhiễm Cảnh còn đang sững sờ: “Đi không?”

Nhiễm Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu: “Tôi……”

Sở Thừa cười: “Tuy rằng đầu óc tôi còn đang loạn cả lên, nhưng tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc đâu.”

Đôi mắt Nhiễm Cảnh đỏ lên, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, tôi không nên……”

“Không, cảm ơn cậu,” Sở Thừa nói, “Nếu không có cậu, hôm nay chỉ biết càng thêm xấu hổ, cũng coi như là giải quyết xong một chuyện phiền toái.”

Sở Thừa đi xuống đài.

Nhiễm Cảnh thấy thế, cũng đi theo đi.

Bọn họ vừa đi, những người khác tự nhiên cũng tan.

Chỉ là rốt cuộc đều là một đám người trẻ tuổi, vừa đi còn không quên nhỏ giọng phun tào.

“Chưa thấy qua loại ngu ngốc như thế này.”

“Sở Thừa có thể gặp được anh ta cũng thật xui xẻo.”

“Ai nói không phải chứ?”

Người trong nhà ăn nhanh chóng tản đi hết, Diệp Nhạc Dao thưởng thức xong vẻ mặt của Mạnh Việt cũng chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, một thiếu niên đột nhiên ngăn cậu lại.

Diệp Nhạc Dao khó hiểu mà nhìn cậu ta.

Cậu khẳng định, mình chưa hề gặp thiếu niên này.

Cậu ta mặc đồ thường ngày, tóc rất dài, buộc đuôi ngựa sau đầu, lớn lên rất đáng yêu, đứng trước mặt Diệp Nhạc Dao bắt đầu sốt ruột hoảng hốt mà khoa tay múa chân cái gì đó.

Diệp Nhạc Dao xem mà ngơ ra.

【 Đây là ngôn ngữ của người câm điếc sao? 】

【 Mình xem không hiểu. 】

Tần Diệu nghe được thanh âm quay đầu lại xem ra.

Cậu ta vừa nhấc đầu, chú ý tới Tần Diệu phía sau Diệp Nhạc Dao, càng sốt ruột, quơ chân múa tay càng nhanh.

Diệp Nhạc Dao thì ngẩn ra: “Cậu muốn nói cái gì? Cậu có di động không? Hay là cậu đánh chữ cho tôi xem?”

Diệp Nhạc Dao nói xong liền đưa di động ra.

Nam sinh nhìn chằm chằm Diệp Nhạc Dao một giây, lúc này mới giật mình hiểu ra, sau đó lắc đầu với Diệp Nhạc Dao, rồi chạy về phía người phục vụ.

Hoắc Yến lúc này đã chạy tới bên cạnh Tần Diệu, nhìn Diệp Nhạc Dao cách đó không xa, nhíu mày: “Cậu kia là ai?”

Tần Diệu lắc đầu: “Không biết.”

Khi bọn họ nói chuyện, thiếu niên lại chạy tới chỗ Diệp Nhạc Dao, cậu ta nhét tờ giấy trong tay cho Diệp Nhạc Dao rồi chạy ra khỏi nhà ăn.

Diệp Nhạc Dao nhìn theo, phát hiện thiếu niên chạy tới bên cạnh một nam nhân xa lạ, nam nhân xoa đầu sau đó nắm tay cậu ta đi mất.

Hoắc Yến lúc này mới giương giọng hỏi: “Diệp Nhạc Dao, đi rồi! Cậu bé vừa rồi là fans của em hả?”

Diệp Nhạc Dao lắc đầu, mở ra tờ giấy trong tay, mặt trên chỉ viết ngắn gọn một hàng chữ ——

“U, anh tìm được cách cứu vớt ** chưa?”

Diệp Nhạc Dao xem mà hỏi chấm.

【U là cái gì? 】

【 Còn có hai chữ ở giữa, không nhìn rõ lắm? 】

【 Cậu nhóc sẽ không giống anh ba mình, bị trẻ chow đấy chứ? 】

Leave a comment

Tui là Miêu Nhi

Mừng các bồ đến blog của tui đọc truyện nhe.

Tui chúa lười nhưng sẽ cố gắng lấp hố~ing

https://www.facebook.com/Mi%C3%AAu-Nhi-Woshiyizhimiaowp-483096541899096/