Chương 74. Mạnh Việt trả tiền

Biết được Nhiễm Cảnh nhận lời mời, ngoại trừ Diệp Nhạc Dao cùng người Hoắc gia thì người vui mừng nhất đó là Sở Thừa.

“Thật vậy chăng? Nhiễm Cảnh thật sự nói cậu ấy muốn tới à?” Sở Thừa cảm thấy khó có thể tin, lại hỏi Diệp Nhạc Dao lần nữa.


Diệp Nhạc Dao cười gật đầu: “Ừm, anh ấy bảo giờ sẽ xuất phát.”

Sở Thừa bật đứng lên, lấy chìa khóa xe, vội hỏi: “Cậu ấy đang ở đâu, không dễ gọi xe tới chỗ này đâu, tôi đi đón được không?”

Diệp nhạc sửng sốt.

【 Anh hỏi tôi thì đương nhiên là được, nhưng vấn đề là, hiện tại nếu anh đi rồi, chờ lát nữa Mạnh Việt tới tìm không thấy người phải làm sao bây giờ? 】

【 Nếu để Mạnh Việt biết anh đi đón Nhiễm Cảnh, lại đuổi theo …… vậy chẳng phải là hôm nay không xem được náo nhiệt sao? 】

Không đợi Diệp Nhạc Dao nghĩ xem phải mở miệng thế nào, bên cạnh đã truyền đến giọng Tần Diệu: “Em đi thì ai tiếp đón bạn bè cho em được?”

Sở Thừa nghĩ đến đây, hơi đổi sắc mặt, có chút khó xử: “Hình như cũng phải, vậy anh họ anh ……”

“Để anh bảo tài xế đi đón,” Tần Diệu nói, tầm mắt dừng trên người Diệp Nhạc Dao, “Nhạc Dao, em bảo Nhiễm Cảnh gửi vị trí lại đây.”

Diệp Nhạc Dao vội không ngừng gật đầu, cúi đầu gửi tin nhắn cho Nhiễm Cảnh, cũng nhịn không được ở trong lòng nói thầm:

【 Quả nhiên, vẫn là Tần tổng đáng tin cậy! 】

Diệp Nhạc Dao nhắn cho Nhiễm Cảnh, bảo là Sở Thừa cho người tới đón, Nhiễm Cảnh cũng không xấu hổ, nhanh chóng gửi vị trí qua.

Tần Diệu gọi cho tài xế, không bao lâu tài xế gọi lại bảo đã đón được người.

Sở Thừa nghe đến đó, rốt cuộc nhịn không được vui vẻ, đứng lên ôm chầm lấy Tần Diệu: “Cảm ơn anh họ!”

Tần Diệu nhăn mày lại, có chút ghét bỏ mà đẩy Sở Thừa ra: “Cách anh xa ra.”

Sở Thừa vui tươi hớn hở mà buông Tần Diệu ra, lại quay đầu nhìn về phía Diệp Nhạc Dao.

Diệp Nhạc Dao nhạy bén mà nhận thấy nguy hiểm, trốn ra sau lưng Tần Diệu.

【 Đừng xông tới ôm tui nha! 】

Sở Thừa thấy thế, tiếc nuối thở dài, đang muốn nói điều gì, cách đó không xa lại có người gọi Sở Thừa.

Sở Thừa lên tiếng, nháy mắt với Diệp Nhạc Dao: “Cảm ơn nhé!”

Ném xuống những lời này rồi chạy xa.

Diệp Nhạc Dao nhìn bóng dáng Sở Thừa, lại nhìn Tần Diệu.

Tần Diệu nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: “Em không thích tiếp xúc tứ chi với người xa lạ à?”

Diệp Nhạc Dao kinh ngạc.

【 Sao Tần tổng biết được?! 】

Khóe miệng Tần Diệu hơi cong: “Xem ra anh đoán đúng rồi?”

Diệp Nhạc Dao gật đầu, nhỏ giọng giải thích: “Từ nhỏ em đã không quá thích tiếp xúc tứ chi với người khác, không giới hạn với người xa lạ, phải nói em không thích quá thân cận với ai, bao gồm cả ba mẹ và các anh trai,” dừng một chút, Diệp Nhạc Dao lại nhìn Tần Diệu hỏi, “Tuy thế nwhng em không biểu hiện rõ ràng đến mức ấy đâu nhỉ?”

【 Em đã rất cố gắng sửa lại! 】

Kể cả khi ghi hình gameshow, các khách mời cùng nhau tham gia, khó tránh khỏi ngẫu nhiên sẽ có một ít tiếp xúc tứ chi.

Diệp Nhạc Dao đã rất cố gắng khắc phục.

Tần Diệu hơi hồi ức lại từng lần ở chung với Diệp Nhạc Dao, thừa nhận Diệp Nhạc Dao đúng là che giấu rất tốt, cho dù là hắn, cũng chỉ vừa mới phát hiện.

Tần Diệu nói: “Không rõ ràng.”

Diệp Nhạc Dao hơi mỉm cười, tức khắc có chút đắc ý.

【 Xem ra mình có tiến bộ! 】

Sau đó liền thấy con ngươi đen nhánh của Tần Diệu không chớp mắt mà nhìn Diệp Nhạc Dao, lại hỏi: “Vậy vì sao em lại không bài xích việc nắm tay anh?”

Tần Diệu hỏi rất bình tĩnh, lại mang theo vẻ khỏ hiểu rất đúng chỗ.

Diệp Nhạc Dao ngẩng đầu, tầm mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa đâm vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Diệu.

Tần Diệu nghe thấy Diệp Nhạc Dao khó hiểu mà tự hỏi ở trong lòng:

【 Đúng vậy, vì sao chứ? 】

【 Hình như lần đầu tiên nắm tay Tần tổng mình cũng không chán ghét? 】

【 Thậm chí……】

Biệt thự đột nhiên truyền đến một giọng nói kích động: “Đó là Mạnh Việt sao?!”

Tiếng lòng Diệp Nhạc Dao bị ngắt quãng, cậu quay đầu nhìn vào trong biệt thự, vẻ mặt khá hưng phấn:

【 Mạnh Việt sớm như vậy đã tới rồi sao? 】

【 Mình nhớ hình như là giữa trưa thổ lộ?! Chẳng lẽ là trước tiên tới chuẩn bị? 】

Diệp Nhạc Dao vội cúi đầu nhìn thời gian trên di động.

【 Đã 10 giờ rưỡi rồi à……】

Tầm mắt Tần Diệu dừng ở đôi mắt sáng lấp lánh của Diệp Nhạc Dao, thầm thở dài.

Xem ra cuộc nói chuyện dừng tại đây.

“Muốn qua xem không?” Tần Diệu chủ động mở miệng.

Diệp Nhạc Dao vội gật đầu.

【 Mình nhớ không sai thì hình như Mạnh Việt vừa xuống xe đã tặng hoa cho Sở Thừa, mình phải vội đi xem! 】

Tần Diệu vươn tay với Diệp Nhạc Dao.

Diệp Nhạc Dao không nghĩ ngợi gì đã nắm tay Tần Diệu.

Mười ngón tay đan vào nhau, Tần Diệu nắm tay Diệp Nhạc Dao đi ra ngoài.

Tầm mắt Diệp Nhạc Dao dừng trên hai bàn tay nắm chặt, cũng là lúc này, cậu mới đột nhiên nhớ ra vì sao mình không bài xích nắm tay với Tần Diệu.

“Hơi bị hoài niệm.”

Tần Diệu quay đầu lại: “Hửm?”

Chính Diệp Nhạc Dao cũng chưa rõ ràng nguyên nhân, chỉ cười với Tần Diệu: “Không có gì, chúng ta đi nhanh lên.”

Tần Diệu không lại hỏi nhiều, nắm tay Diệp Nhạc Dao xuyên qua đại sảnh biệt thự, đi tới sảnh ngoài.

Hai người mới vừa đến đã nghe thấy tiếng ồn ào:

“Oa ——”

“Bó hoa to thế! Mạnh tổng chơi lớn thật!”

“Nhanh nhanh nhanh, tôi muốn chụp ảnh!”

Tầm mắt Diệp Nhạc Dao dừng ở phía trước, khóe miệng lập tức cong lên.

Chỉ thấy một bó hoa hồng hình trái tim to 2 3m được gói hết sức tinh mỹ, đang bày trước cửa biệt thự.

Mà Mạnh Việt đứng bên cạnh bó hoa, một tay nắm quải trượng định chế (đặt làm riêng) màu đen, một tay còn ôm thêm một bó hóa hồng xanh lam nhỏ.

Tất cả mọi người bị một màn này làm cho giật mình.

Có người cảm khái Mạnh Việt chơi lớn, cũng có người nhạy bén nhận thấy có chút không thích hợp.

“Này…… bó hoa toa như thế, bạn bè lại tặng hoa hồng sao? Chẳng lẽ Mạnh Việt đang theo đuổi Sở Thừa?” Có người nhỏ giọng nghị luận.

Người bên cạnh lập tức nói: “Không thể nào? Không nghe nói Mạnh Việt thích Sở Thừa mà, huống hồ Sở Thừa không phải vừa về nước sao?”

“Đúng vậy, trước kia cũng không nghe Sở Thừa nói là có quan hệ tốt với Mạnh Việt như vậy.”

Các khách mời có mặt hôm nay, ngoại trừ một ít là con cháu hào môn chơi thân với Sở Thừa, còn lại đều là bạn cấp 2 của anh ta, bọn họ tự nhiên cũng biết bạn cùng lớp Mạnh Việt.

Vì thế thực mau đã có người nhỏ giọng hóng hớt nói: “Có khi nào từ cấp 2 Mạnh Việt đã bắt đầu thích Sở Thừa không?!”

Diệp Nhạc Dao nghe thế, tán thưởng mà nhìn người nọ một cái.

【 Không sai, chính là như vậy! 】

【 Mạnh Việt từ cấp 2 đã yêu thầm Sở Thừa, nhưng mấy người cũng không cần kinh ngạc như vậy chứ, lúc này mới chỉ tặng hai bó hoa thôi mà! Kế tiếp càng xuất sắc cơ! 】

Tần Diệu cùng Hoắc Yến nghe thấy thế, sôi nổi quay đầu nhìn Diệp Nhạc Dao.

“Cho nên hiện tại còn chưa thổ lộ?” mẹ Hoắc hỏi.

Ba Hoắc nhìn chằm chằm tình hình trước cửa biệt thự bên cạnh, gật đầu: “Tiểu Dao nói là tỏ tình long trọng, tuy rằng hiện tại có hoa hồng, nhưng cũng không phải chính thức lắm, cho nên chúng ta đừng vội.”

Mẹ Hoắc nhẹ nhàng thở ra, lại ngồi xuống: “Vậy được, vậy được.”

Vừa rồi nhìn đến biệt thự cách vách đột nhiên xuất hiện một bó hoa hồng lớn như vậy, mẹ Hoắc thiếu chút nữa đã không nhịn được xuống lầu xem náo nhiệt.

Uống một ngụm trà, mẹ Hoắc lúc này mới lại chuyển ánh mắt qua vai chính hôm nay —— Sở Thừa cùng Mạnh Việt.

Trước khi Mạnh Việt tới, Sở Thừa đang ở trong đại sảnh uống rượu với bạn.

Nghe được tên Mạnh Việt, Sở Thừa hơi hơi sửng sốt một chút.

Cũng khó hiểu y như mọi người, sao Mạnh Việt lại tới?

Lần trước gặp ở quán bar, cũng chưa nói được vài câu thì Mạnh Việt đột nhiên phải vào bệnh viện.

Từ khi đó, Sở Thừa liền cảm thấy Mạnh Việt chắc là tửu lượng không được.

Cho nên lần này tổ chức sinh nhật, Sở Thừa vốn không định mời Mạnh Việt.

Nhưng Sở Thừa lại nghĩ, mình đã chạm mặt với Mạnh Việt, anh ta còn ở lại trong nước một đoạn thời gian, nói không chừng lúc sau sẽ lại đụng mặt.

Nếu hiện tại không mời Mạnh Việt, ngộ nhỡt lúc sau chạm mặt xấu hổ làm sao bây giờ?

Hết cách, Sở Thừa chỉ có thể tự gọi điện thoại cho Mạnh Việt, nói với hắn ta là nếu có thời gian thì tới tham gia, đương nhiên không có thời gian thì càng tốt.

Lúc ấy Mạnh Việt trả lời như thế nào nhỉ?

À, nói là không có thời gian.

Người không có thời gian sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ?

Diệp Nhạc Dao nếu biết Sở Thừa đang nghĩ gì, khẳng định sẽ trả lời—— đương nhiên là bởi vì Mạnh Việt muốn cho anh một bất ngờ vui vẻ đó!

Nhưng nhìn vẻ mặt Sở Thừa lúc này là biết.

Hiện tại thì có bất ngờ đó, nhưng không thấy vui vẻ.

Diệp Nhạc Dao nhìn Sở Thừa, không nhịn được phì cười.

【 Cảm giác Sở Thừa ngớ ra luôn. 】

【 Thì đúng rồi, rõ ràng ngoài miệng nói không có thời gian sẽ không tham gia, đột nhiên lại xuất hiện, còn tặng một bó hoa hồng to tướng như vậy——】

【 Sở Thừa chắc là đang đau đầu lắm? Rốt cuộc chờ lát nữa Nhiễm Cảnh cũng muốn tới! 】

【 Không được không được, càng nghĩ càng cảm thấy thật kích thích! 】

Diệp Nhạc Dao hai mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm hai người phía trước.

Từ lúc Sở Thừa đi ra khỏi biệt thự nhìn thấy bó hoa hồng này đến bây giờ, đã qua ước chừng hai phút.

Hai phút này, Sở Thừa không nói không rằng.

Mạnh Việt từ lúc bắt đầu khẩn trương hưng phấn, đến về sau hơi hoảng loạn, lại đến bây giờ thấp thỏm khó an.

Hắn ta theo bản năng nắm chặt quải trượng trong tay, khóe miệng mím chặt, hơi hít một hơi, mới lấy hết can đảm mở miệng hỏi: “Sở Thừa, cậu…… không thích sao?”

Sở Thừa lúc này mới như bừng tỉnh, chung quanh còn có nhiều người đang nhìn như vậy.

Anh ta cần thiết phải qua loa cho xong chuyện này, vì thế Sở Thừa cười với Mạnh Việt: “Thích chứ, bạn bè tặng nhau bó hoa sao tôi có thể không thích?”

Sở Thừa nói xong liền quay đầu, gọi mấy người bạn tới, chỉ huy bọn họ vội dọn bó hoa hồng này vào nhà.

Mạnh Việt thấy thế, lúc này mới như trút được gánh nặng, lộ ra một nụ cười.

Khóe miệng Diệp Nhạc Dao lúc này lại không tài nào đè xuống được.

【 Ui, người ta đã từ chối rồi mà Mạnh Việt anh còn cười à? 】

Hoắc Yến đang chuẩn bị đi vào, nghe được lời này thì khựng lại.

Từ chối?

Như thế nào?

Chẳng lẽ Sở Thừa đã hiểu ý của Mạnh Việt?

Alo, hắn vừa rồi sao không thấy thế nhỉ?

Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng sửng sốt.

Sở Thừa không phải đã bảo người dọn hoa vào sao?

Ba Hoắc đột nhiên phản ứng lại: “Bạn bè! Sở Thừa lúc nãy nói là bạn bè!”

Mẹ Hoắc liên tục gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy nói là bạn bè tặng nhau, cho nên Sở Thừa đã nhìn ra Mạnh Việt có ý với mình?”

“Khẳng định là như thế, nếu không cũng không nói như thế!” Ba Hoắc nói.

Mẹ Hoắc tức khắc cũng kích động: “Cho nên chúng ta khi nào mới có thể đến hiện trường nhìn xem?!”

Bà thật sự muốn đến hiện trường xem vẻ mặt của Mạnh Việt đó!

Ba Hoắc mẹ Hoắc nhìn không tới, Diệp Nhạc Dao cùng Hoắc Yến lúc này lại có thể xem rõ ràng.

Mạnh Việt thì rất vui, gương mặt luôn ít nói ít cười lúc này lại cười rạng rỡ, thấy mấy người dọn hoa hồng đi vào, hắn ta liền chống quải trượng chậm rãi bước về phía Sở Thừa: “Tôi, tôi còn tưởng là cậu không thích cơ.”

Hoa hồng thì dọn đi rồi, nhưng các bạn thân xem náo nhiệt chung quanh lại chậm chạp không tản ra.

Sở Thừa cần phải chừa chút mặt mũi cho Mạnh Việt, nghe vậy cười cười: “Sao lại thế?”

Mạnh Việt lại cười càng tươi hơn, vội đưa bó hoa trong tay ra: “Cái này là……”

Sở Thừa duỗi tay nhận lấy, sau đó vẫy một người bạn đang hóng chuyện qua, đưa cho người này, dặn dò nói: “Mau, đi tìm cái bình hoa, cắm hoa giúp Mạnh tổng nào!”

Nụ cười trên mặt Mạnh Việt tức khắc cứng đờ.

Đó rõ ràng là hoa hắn ta tặng cho Sở Thừa ……

Chẳng lẽ Sở Thừa không thích?

Khóe miệng Diệp Nhạc Dao lại không đè xuống được.

【 Nụ cười ấy mà, vĩnh viễn đều sẽ không mất đi, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác. 】

Khóe miệng Tần Diệu cũng cong lên, không tỏ ý kiến gật đầu.

“Mạnh tổng, cậu cứ ngồi đi nhé, tôi đi đón bạn vào đã!” Sở Thừa vẫy tay với Mạnh Việt, quay đầu liền đi.

“Sở……” Mạnh Việt còn chưa nói xong, Sở Thừa đã biến mất.

Tần Diệu lúc này quay đầu nói với Diệp Nhạc Dao: “Anh định đi qua chào hỏi một cái, em có đi cùng không?”

Diệp Nhạc Dao theo tầm mắt nhìn sang Mạnh Việt, vội lắc đầu: “Không được không được.”

Tần Diệu lúc này mới buông tay Diệp Nhạc Dao ra, chỉ phòng bếp lầu một: “Sữa bò anh bỏ trong tủ lạnh, muốn uống thì tự đi rót, anh chào hỏi với Mạnh Việt một câu xong thì qua.”

Diệp Nhạc Dao vội gật đầu, sau đó chạy chậm đi phòng bếp.

Mới vừa vào phòng bếp, Diệp Nhạc Dao đã nghe được bên trong truyền đến một tiếng thở dài sườn sượt.

Diệp Nhạc Dao tập trung nhìn vào, không phải Sở Thừa thì là ai.

“Anh thở dài gì chứ?” Diệp Nhạc Dao hỏi.

Sở Thừa tức giận mà nhìn cậu một cái, lại liếc mắt bên ngoài, xác định không ai mới nói: “Cậu cười tươi thế, biết rồi còn hỏi?”

Diệp Nhạc Dao che miệng, phì cười.

Sở Thừa nhìn chằm chằm cậu vài giây, đột nhiên phản ứng lại: “Cho nên ngay từ đầu cậu đã biết đúng không, Drama King?”

Diệp Nhạc Dao hơi trừng to mắt: “Sao anh biết……”

“Tôi lại không phải không lên mạng!” Sở Thừa thở dài.

Ngày ấy ở quán bar, Sở Thừa cũng cảm giác được không khí hơi quái dị, đặc biệt là vẻ mặt của Diệp Nhạc Dao.

Chẳng qua lúc ấy anh ta không nghĩ nhiều, rốt cuộc anh ta lại chẳng phải tự luyến cuồng, sao có thể nhìn đến Mạnh Việt liền cảm thấy hắn ta thích mình cơ chứ?

Nếu không phải vừa rồi bó hóa hình trái tim kia quá khoa trương, Sở Thừa cũng sẽ không liên tưởng tới phướng diện này.

Thở dài một hơi, Sở Thừa có chút buồn rầu: “Cho nên tôi phải tìm cơ hội nói rõ ràng với Mạnh Việt, vừa rồi bên ngoài nhiều người như vậy, tôi cũng ngại không từ chối trực tiếp, cậu nói xem phải làm sao bây giờ?”

Diệp Nhạc Dao đâu biết phải làm sao bây giờ?

Cậu lắc đầu.

【 Đừng hỏi tui! 】

Sở Thừa thở dài, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nhìn Diệp Nhạc Dao: “Đúng rồi, tôi thấy ngày ấy Nhiễm Cảnh ngồi cạnh Mạnh Việt, bọn họ là……”

Đúng lúc này, di động Diệp Nhạc Dao vang lên tiếng chuông.

Diệp Nhạc Dao cầm lấy vừa thấy: “Nhiễm Cảnh gọi đến.”

Sở Thừa: “……”

Diệp Nhạc Dao bưng cốc sữa của mình lên, vừa đi ra ngoài vừa nghe điện thoại: “Anh sắp tới rồi à? Được, để tôi bảo người ra đón.”

Sở Thừa vội theo sau: “Đợi tôi với, tôi đi với cậu!”

Hai người cùng nhau đi ra từ phòng bếp, lại hấp dẫn không ít tầm mắt.

Mạnh Việt vốn còn đang ngồi trên sô pha nói chuyện cùng Tần Diệu, nghe thấy tiếng Sở Thừa thì đứng phắt lên: “Sở Thừa, cậu có tiện theo tôi đến một chỗ không?”

Diệp Nhạc Dao đi nhanh tới trước mặt Tần Diệu, nháy mắt rồi chỉ di động của mình, rồi đi ra ngoài biệt thự.

Tần Diệu hiểu ý Diệp Nhạc Dao, đứng lên cản lại Sở Thừa: “Để Nhạc Dao đi là được.”

Hai mắt Mạnh Việt sáng quắc nhìn Sở Thừa: “Sở Thừa, tôi…… Không phải sắp đến giữa trưa sao? Tôi đã bảo người đặt cơm trưa ở nhà ăn làng du lịch, cậu…… muốn mang các bạn cùng đi qua không?”

Diệp Nhạc Dao mới vừa đi tới cửa đã nghe được câu này, cậu đi tới cạnh một nhân viên công tác, nói với anh ta biển số xe, lại nhanh chóng trở về biệt thự.

Lúc này đại sảnh có một nửa ánh mắt đều dừng trên người Sở Thừa.

Sở Thừa không nghĩ ngợi gì đã nói: “Nhưng tôi đã đặt cơm……”

“Đặt cơm cũng có thể mang qua cùng ăn mà,” Mạnh Việt nói có chút ngượng ngùng, “Tôi mời đầu bếp năm sao lại đây, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là đặt trước……”

Sở Thừa hơi khó xử.

Mạnh Việt nói tiếp: “Hơn nữa còn đặt sẵn không ít bàn, nếu mọi người đều không đi, vậy chẳng phải là lãng phí……”

Sở Thừa: “……”

Cho nên ai bảo anh làm điều thừa chứ!

Nhưng Sở Thừa nghĩ lại, hình như cũng không phải không thể đi theo Mạnh Việt, vừa lúc có thể nhân cơ hội này nói rõ ràng với Mạnh Việt.

Vì thế Sở Thừa bèn gật đầu: “Được, đến lúc đó cậu gửi hóa đơn cho tôi nhé.”

Mạnh Việt nghe được Sở Thừa đáp ứng, cong môi cười, nói thẳng: “Không cần, hôm nay là sinh nhật cậu, đây là tôi nên làm……”

“Nhưng chúng ta rốt cuộc chỉ là bạn bè, tôi đâu thể không biết ngại mà làm cậu tiêu pha chứ?” Sở Thừa nói.

【 Ý, Sở Thừa đã rõ ràng nói hai người chỉ là bạn bè với nhau! Cho nên Mạnh Việt ——】

Ánh mắt Diệp Nhạc Dao dừng trên người Mạnh Việt.

Chỉ thấy nụ cười của Mạnh Việt lại lần nữa sượng ngắt trên mặt, nhưng lần này Mạnh Việt rất nhanh đã điều chỉnh lại, một lát sau đã lại cười.

Diệp Nhạc Dao càng xem càng buồn cười.

Đồng thời âm thầm chờ mong:

【 Nhiễm Cảnh, anh phải tới nhanh lên đó! 】

Nếu quyết định muốn tới nhà ăn mà Mạnh Việt bảo dùng cơm, Sở Thừa cũng không lề mề, xoay người liền bắt đầu bảo bạn bè xuất phát.

Tần Diệu đột nhiên mở miệng hỏi Diệp Nhạc Dao: “Có gọi chú dì đến không?”

Diệp Nhạc Dao vội nói: “Em gọi điện cho ba mẹ, hỏi bọn họ tới hay không nhé?”

Tần Diệu gật đầu.

Hoắc Yến đi theo phía sau, nghe được lời này hơi nhếch mày.

Xác thật đúng như ba Hoắc mẹ Hoắc nói như vậy, Tần Diệu người này làm việc rất chu đáo.

Nhưng mà ——

Hắn thật sự không đồng ý Diệp Nhạc Dao cùng Tần Diệu ở bên nhau!

Tần Diệu đã 24, bằng tuổi hắn, lớn hơn Diệp Nhạc Dao tận 6 tuổi! (không biết còn tưởng hơn 16t đấy =))

Hoắc Yến đi phía sau hai người, nhìn bả vai hai người càng ngày càng dán sát, bỗng nhiên nhăn mày lại.

Đợi đã.

Diệp Nhạc Dao trước kia sẽ dính sát người khác như thế sao?

Hoắc Yến trầm tư.

Diệp Nhạc Dao lúc này gọi điện thoại xong, nói với Tần Diệu: “Bọn họ bảo có đến!”

Tần Diệu lại hỏi: “Vậy có chờ bọn họ đến không?”

“Không cần,” Diệp Nhạc Dao lắc đầu, “Ba Hoắc nói bọn họ tự đi, bảo chúng ta đi trước.”

Tần Diệu gật đầu, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Nhạc Dao đang muốn cất di động, lúc này di động lại rung lên, cậu cúi đầu vừa thấy, là Nhiễm Cảnh phát tới tin tức.

“Nhiễm Cảnh: Tôi xuống xe.”

Diệp Nhạc Dao lại càng kích động hưng phấn:

【 Nhiễm Cảnh nắm chắc thời gian vừa lúc! 】

【 Nếu mình nhớ không lầm thì sau chỗ rẽ này chính là nhà ăn, ở cửa nhà ăn, có một mặt cỏ rất lớn ——】

Diệp Nhạc Dao vừa nói xong, Tần Diệu cùng Hoắc Yến đồng thời ngẩng đầu nhìn lại.

Phía trước Mạnh Việt cùng Sở Thừa rẽ vào, Sở Thừa bỗng nhiên dừng bước lại.

Bạn bè theo sau thì sửng sốt.

“Sao lại không đi nữa?”

“Sở Thừa?”

“Ê, đây là cái gì?”

“Hình như là có người muốn thổ lộ? Chúng ta có phải đến nhầm chỗ hay không?”

Nghe bạn bè phía sau nghị luận, Sở Thừa càng cảm giác được mọi chuyện không ổn lắm.

Anh ta quay đầu nhìn về phía Mạnh Việt, đang muốn mở miệng, đã thấy Mạnh Việt chậm rãi tiếp tục đi về phía trước: “Chính là nơi này, đi thôi.”

Sở Thừa: “……”

Không, không thích hợp!

Quá không thích hợp!

Anh ta không thể theo Mạnh Việt đi vào.

Diệp Nhạc Dao thấy thế kích động đến mở to mắt, không chút suy nghĩ đã nhanh chân đi về phía trước.

Tần Diệu cùng Hoắc Yến theo sát sau đó.

Ba Hoắc mẹ Hoắc đi theo sau cùng đội ngũ, cũng nhanh hơn bước chân.

Đến ngã rẽ là một mặt cỏ được cắt tỉa bằng phẳng.

Nhưng lúc này trên mặt cỏ không thấy chút màu xanh nào, tất cả đều xếp đầy các bó hoa hồng tươi đủ màu sắc hình dạng.

Cách rất xa đã ngửi tới mùi hoa hồng đặc trưng.

Mọi người trợn to mắt mà xem.

Ở chính giữa mặt cỏ, có một con đường phủ kín hoa hồng, nối thẳng đến nhà ăn.

Mạnh Việt chống quải trượng, quay đầu lại cười nhìn Sở Thừa: “Đi thôi?”

Sở Thừa suýt nữa thì tái cả mặt.

Đến lúc này còn có cái gì không rõ?

Mạnh Việt đợi chỗ này chờ bắt baba trong rọ à?

Diệp Nhạc Dao duỗi tay che mặt, rất muốn cười.

【 Đối với Sở Thừa, thấy thế nào cũng coi như Hồng Môn Yến ấy nhỉ? 】

Sở Thừa theo bản năng lui ra sau một bước.

Nhưng phản ứng còn nhanh hơn chính là các bạn anh ta, bọn họ ngăn lại Sở Thừa.

Một người bạn chớp mắt: “Sở Thừa, đi nào.”

Một người khác nói: “Nhanh lên!”

Vừa thấy đã biết là chuyện không đơn giản, bọn họ sao có thể làm Sở Thừa cứ thế mà đi mất?

Náo nhiệt này bọn họ nhất định phải xem!

Sở Thừa bị bọn bạn làm cho tức cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy người đối xử với thọ tinh[1] như thế đấy à?”

“Đừng nóng vội, chúng ta cứ đi xem có chuyện gì nào!”

“Đúng vậy, ngộ nhỡ là surprise khác thì sao?”

“Đi thôi đi thôi.”

Diệp Nhạc Dao xem mà vui vẻ.

Sở Thừa duỗi tay đỡ trán.

Bọn họ nói cũng có lý, biết đâu là hiểu lầm thì sao?

Tuy rằng Sở Thừa cảm thấy khả năng này rất nhỏ, nhưng mặc kệ có phải hiểu lầm hay không, anh ta đều sẽ từ chối Mạnh Việt.

Chỉ là mới đi hai bước, Sở Thừa bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, quay đầu lại nhìn Diệp Nhạc Dao: “Nhiễm……”

“Cậu ấy sắp tới rồi!” Diệp Nhạc Dao vội nói.

Sở Thừa nhăn mày lại.

Nói thật, kỳ thật anh ta cũng không quá muốn cho Nhiễm Cảnh nhìn thấy cảnh này.

Nhưng Sở Thừa vốn định từ chối Mạnh Việt, cho nên nghĩ lại hình như cũng chẳng sao hết.

Vì thế Sở Thừa xoay người, không nói thêm gì nữa, đi theo Mạnh Việt đi qua con đường “lãng mạn”, vào nhà ăn.

Khi Sở Thừa bước vào nhà ăn, đã nghe được một tiếng chuông quen thuộc vang lên.

Sở Thừa phản ứng lại, đây là chuông đi học khi bọn họ học trung học.

Tầm mắt đảo qua nhà ăn, không nhìn thấy bóng dáng Mạnh Việt đâu, nhưng thật ra thấy được màn hình led to đùng trong nhà ăn đã bắt đầu phát VCR.

Diệp Nhạc Dao đi theo đến gần nhà ăn, đúng lúc này, di động lại rung lên.

Nhiễm Cảnh nhắn tin tới: “? Cậu gửi địa chỉ cho tôi có đúng không đấy? Sao bên ngoài nhiều hoa hồng như vậy chứ?”

Diệp Nhạc Dao cười nhẹ:

【 Đương nhiên là bởi vì Mạnh Việt chuẩn bị thổ lộ với Sở Thừa ở đây đó! 】

Diệp Nhạc Dao cũng không tính toán lừa Nhiễm Cảnh, rep lại: “Mạnh Việt hình như là chuẩn bị thổ lộ với Sở Thừa ở đây.”

Nhiễm Cảnh: “??? Alo, anh ta còn có mặt mũi mà thổ lộ với Sở Thừa á? Tiền của tôi anh ta còn chưa thèm thanh toán!”

Diệp Nhạc Dao từ một hàng chữ ngắn ngủi này thấy được cơn giận của Nhiễm Cảnh.

Diệp Nhạc Dao đáp: “Anh mau tới.”

Nhiễm Cảnh: “Ba giây!”

Diệp Nhạc Dao cất di động, đang muốn quay đầu lại xem, liền cảm giác như có một cơn gió thổi qua bên cạnh.

Mọi người đều sửng sốt, sau đó lại ngẩng đầu, đã nhìn thấy một người đã đứng trên đài.

Nam sinh chạy thở hồng hộc, trực tiếp giật lấy microphone từ trong tay MC, giọng to hơn cả VCR, vang dội mạnh mẽ: “Mạnh Việt! Anh lăn ra đây cho tôi!”

VCR (video phát ở màn hình led to) đang chạy bị người ấn nút tạm dừng, toàn bộ nhà ăn lập tức yên tĩnh lại.

Tình huống gì đây?

Có người hay nhiều chuyện, giọng điệu khó nén kích động: “Chẳng lẽ là người cũ chưa chia tay dứt khoát giờ đánh tới cửa?”

Diệp Nhạc Dao nghe mà cong khóe miệng.

【 Đúng cũng không đúng, Nhiễm Cảnh tìm tới cửa, chủ yếu là bởi vì Mạnh Việt không thanh toán tiền. 】

【 Tổng tài bá đạo khất nợ tiền lương, xì ——】

Diệp Nhạc Dao phát ra tiếng xì khinh thường.


[1] Chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật

Leave a comment

Tui là Miêu Nhi

Mừng các bồ đến blog của tui đọc truyện nhe.

Tui chúa lười nhưng sẽ cố gắng lấp hố~ing

https://www.facebook.com/Mi%C3%AAu-Nhi-Woshiyizhimiaowp-483096541899096/