Chương 73. Kinh nghiệm bị lừa

Sáng sớm hôm sau, Diệp Nhạc Dao mang theo quà sinh nhật tặng Sở Thừa vừa xuống lầu, đã nhìn đến ba người ba Hoắc mẹ Hoắc cùng với Hoắc Yến ở phòng khách chờ xuất phát, như đang định đi đâu.


Diệp Nhạc Dao không khỏi sửng sốt: “Ba Hoắc mẹ Hoắc mọi người định đi đây đây?”

【 Không giống như đi làm nha. 】

Ba Hoắc hắng giọng nói: “Đúng vậy, hôm nay ba định đi câu cá ở làng du lịch gần đây, mẹ đi với ba.”

Diệp Nhạc Dao biết thì gật đầu, tầm mắt lại dừng trên người Hoắc Yến.

【 Anh hai không phải ghét nhất là đi câu cá với ba Hoắc sao? Sao hôm nay cũng muốn đi theo vậy chứ? 】

Hoắc Yến mặt không đỏ tim không đập: “Ba mẹ đều đi hết, anh ở nhà một mình chán lắm, đi theo chơi cũng được.”

Mới không phải vì muốn đi xem náo nhiệt đâu!

【 Thì ra là thế. 】

Diệp Nhạc Dao không nghi ngờ nữa, mở miệng nói: “Được, vậy mọi người đi chơi vui vẻ, con đi trước đây!”

Tài xế đã chờ ngoài cửa, Diệp Nhạc Dao chào mọi người thì lên xe.

Chờ Diệp Nhạc Dao vừa đi, ba Hoắc mẹ Hoắc cùng với Hoắc Yến mới vội vàng lên một chiếc xe khác.

“Xác định là làng du lịch mới mở đúng không?” lái xe được một lát, mẹ Hoắc lại hỏi Hoắc Yến một lần.

Hoắc Yến nói: “Yên tâm đi, đêm qua con tìm vài người xác nhận rồi, đúng là làng du lịch này……” Hoắc Yến nói lại ngừng, chỉ vào chiếc xe phía trước trong dòng xe cộ, “Xem, kia không phải xe Diệp Nhạc Dao sao!”

Nhìn đến chiếc xe quen thuộc, ba Hoắc mẹ Hoắc rốt cuộc an tâm hơn.

“Xem ra đúng là hướng này,” Ba Hoắc lại dặn dò tài xế, “Chú ý, đừng để Tiểu Dao phát hiện chúng ta.”

Tài xế thấy thật khó hiểu.

Ba Hoắc không phải nói đi làng du lịch câu cá sao? Vì sao không đường đường chính chính mà đi, lại đi theo xe Diệp Nhạc Dao?

Tuy rằng không hiểu nhưng tài xế không hỏi nhiều, chỉ tập trung tinh thần mà lái xe.

Ba Hoắc mẹ Hoắc nếu biết tài xế khó hiểu, khẳng định sẽ nghiêm túc trả lời: Không phải bọn họ không muốn đường đường chính chính mà đi, mà Sở Thừa người ta có mời bọn họ đâu.

Từ khi bố mẹ Sở Thừa ly hôn, Sở Thừa liền đi theo mẹ ra nước ngoài định cư.

Gần nhất sở dĩ về nước cũng là vì ông nội của Sở Thừa, cũng chính là ông cụ Cố bị bệnh nặng, muốn trước khi lâm chung gặp mặt cháu trai trưởng, cho nên Sở Thừa mới về nước.

Ai ngờ sau khi về nước, bệnh tình của ông cụ Cố lại ổn định lại. Tuy rằng hiện tại không có gì đáng ngại, nhưng Sở Thừa cũng không thể đi luôn, bèn tính toán ở lại một thời gian ở bên ông cụ.

Nhưng sau khi ba mẹ ly hôn, ba Cố đã nhanh chóng cưới người khác, thân phận hiện tại của Sở Thừa cũng có chút xấu hổ, khẳng định không thể ở lại Cố gia, đương nhiên anh ta cũng không muốn, cho nên khoảng thời gian này vẫn ở bên ngoài.

Mặc dù là sinh nhật Sở Thừa, anh ta cũng không chuẩn bị tổ chức tại Cố gia, càng không có mời bất kì người Cố gia nào, đương nhiên cũng sẽ không mời trưởng bối thế gia.

Hôm nay tới tham dự đều là một ít bạn tốt quen biết với Sở Thừa, tất cả đều là tiểu bối trẻ tuổi.

Mà Sở Thừa sở dĩ nhờ Tần Diệu mời Diệp Nhạc Dao, cũng là vì Nhiễm Cảnh có quan hệ tốt với Diệp Nhạc Dao, anh ta muốn hiểu biết thêm về Nhiễm Cảnh thông qua Diệp Nhạc Dao.

Cho nên mặc dù biết tiệc sinh nhật hôm nay lại có náo nhiệt để xem, ba Hoắc mẹ Hoắc cũng không tiện theo đuôi Diệp Nhạc Dao cùng đi, chỉ có thể bảo Hoắc Yến trước hỏi thăm vị trí cụ thể, đến lúc đó bọn họ lại vờ như tình cờ gặp nhau.

Ba Hoắc mẹ Hoắc nghĩ rất hay, nhưng bọn họ không nghĩ tới là, vừa tới cửa làng du lịch, Diệp Nhạc Dao vừa xuống xe đã đi tới chỗ bọn họ.

Mẹ Hoắc tự dưng thấy chột dạ: “Tiểu Dao sao lại đi qua đây? Chẳng lẽ chúng ta bị phát hiện? Khi nào bị phát hiện?”

Hoắc Yến lắc đầu.

Không biết đâu, vừa mới lên xe không bao lâu hắn đã ngủ rồi mà.

Hơn nữa hình như vừa rồi hắn cũng không nghe được tiếng lòng Diệp Nhạc Dao, sao lại bị phát hiện?

Diệp Nhạc Dao lúc này đã duỗi tay cản xe lại.

Tài xế sao có thể nào coi như không nhìn thấy?

Chỉ có thể căng da đầu ngừng xe lại.

Ba Hoắc cũng có chút khẩn trương, do dự hai giây, vẫn mở cửa sổ, nhìn đến Diệp Nhạc Dao còn ra vẻ kinh ngạc: “Tiểu Dao? Sao con lại ở đây?”

Diệp Nhạc Dao buồn bực.

【 Câu này không phải là mình hỏi sao? 】

Không chờ ba Hoắc mở miệng, đã nghe Diệp Nhạc Dao bỗng nhiên giật mình hiểu ra nói: “Chẳng lẽ mọi người cũng tới làng du lịch này câu cá à?”

【 Gần đây khu này cũng nổi thật, không nghĩ tới ba Hoắc cũng tới đây. 】

Diệp Nhạc Dao đã đưa lý do đến tận nơi, ba Hoắc vội thuận theo gật đầu: “A, đúng đúng đúng, chúng ta tới làng du lịch này câu cá, cho nên tiệc sinh nhật cũng tổ chức ở đây à?”

“Nhạc Dao.”

Lúc này, một giọng quen thuộc truyền đến.

Diệp Nhạc Dao hơi sáng mắt, cũng không nói chuyện với ba Hoắc nữa, xoay phắt người vẫy tay: “Tần tổng!”

Tần Diệu từ sớm đã đứng ở cửa chờ Diệp Nhạc Dao, nhìn đến cậu vừa xuống xe, Tần Diệu liền đi về phía cậu.

Lại không nghĩ Diệp Nhạc Dao không phát hiện hắn, xách túi quà đi đến một chiếc xe đằng sau.

Tần Diệu có chút buồn bực, liền đi theo.

Đến gần vừa thấy, mới phát hiện bên trong xe ngồi ba Hoắc mẹ Hoắc.

Tần Diệu trong lòng tức khắc lộp bộp một chút.

Hắn đối Diệp Nhạc Dao tâm tư hẳn là biểu hiện đến cũng không rõ ràng, Ba Hoắc mẹ Hoắc đoàn người như thế nào tới? Chẳng lẽ bị bọn họ đã nhìn ra?

Tần Diệu hơi thấp thỏm, nhưng vẫn đến gần lễ phép chào hỏi với ba Hoắc mẹ Hoắc, lại lễ phép dò hỏi: “Chú Hoắc cũng đi cùng Nhạc Dao tới tham gia tiệc sinh nhật à?”

Ba Hoắc vội giải thích: “Không phải, không phải, chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau thôi.”

“Nói đến cũng khéo, mấy ngày hôm trước chú cũng nghe nói phụ cận mới mở một làng du lịch, đã định lại đây câu cá, vừa lúc hôm nay có thời gian, chú với cô bèn tới đây.”

Bọn họ thật sự không phải tới cố ý cùng tới đây!

Hoắc Yến hắng giọng nói, cũng mở miệng giải thích: “Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, hai người cũng ở chỗ này, nếu không phải vừa rồi Tiểu Dao lại đây chào hỏi, chúng tôi còn không biết lại cùng một địa điểm đâu.”

Diệp Nhạc Dao liên tục gật đầu: “Ừm ừm ừm.”

【 Quá là trùng hợp! 】

【 Mình cũng là vừa chuẩn bị xuống xe thì chú tài xế nói chiếc xe đằng sau trông hơi giống xe nhà mình nên mới đến xem. 】

Ba Hoắc mẹ Hoắc / Hoắc Yến: “……”

Thì ra bọn họ bị một ông tài xế khác bán đứng sao!

Tầm mắt Tần Diệu dừng trên người Diệp Nhạc Dao, lại nhìn sang ba Hoắc mẹ Hoắc, mày hơi nhăn lại.

Mẹ Hoắc chợt nhận ra dị thường.

Làm sao?

Chẳng lẽ lý do này không đủ? Tần Diệu không tin?

Ba Hoắc cũng cảm thấy không đúng, vẻ mặt của Tần Diệu …… lại còn nhíu mày nữa?

Lý do này cũng đâu sứt sẹo đến mức ấy đâu.

Còn không chờ bọn họ nghĩ thêm, chỉ thấy Tần Diệu thôi không nhăn mày nữa, cười nhạt với bọn họ: “Vậy chú Hoắc có khi đến nhầm chỗ rồi.”

Ba Hoắc mẹ Hoắc liếc nhau.

mẹ Hoắc mở miệng hỏi: “Sao lại thế?”

Tần Diệu hơi nhấp môi, vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Làng du lịch này không có hạng mục câu cá.”

Không có hạng mục câu cá.

Không có ——

Nói cách khác không thể câu cá.

Đợi đã, không thể câu cá?!

Tần Diệu vừa nói xong, mấy người trong xe ngoài xe cùng trầm mặc.

Mẹ Hoắc duỗi tay hơi hơi đỡ trán.

Ba Hoắc buộc chặt khớp hàm, vẻ mặt suýt chút nữa thì không banh chặt.

Hoắc Yến thì hai mắt tối sầm, ngón chân bắt đầu điên cuồng moi đất.

Vì sao trước khi bịa chuyện ba Hoắc không biết tìm hiểu trước chứ?

Còn nữa cả cái làng du lịch to như thế này, vì sao lại không có hạng mục câu cá!

Hiện tại bọn họ phải làm sao bây giờ a a a a?!

Chẳng nhẽ lại nói giờ đi chỗ khác?

Bọn họ đi rồi, vậy chờ lát nữa drama làm sao bây giờ?

Hoắc Yến lòng nóng như lửa đốt.

Mà Tần Diệu đứng ở ngoài xe lại càng đau đầu.

Trước khi ba Hoắc mở miệng, hắn còn đang suy đoán, hiện tại nghe xong lời nói dối tùy tiện này, cơ bản đã có thể chứng thực ——

Hoắc gia người chính là không yên tâm Diệp Nhạc Dao tiếp xúc với mình, cho nên bọn họ mới tùy tiện lấy cớ theo tới.

Nhưng bọn họ rốt cuộc thì phát hiện mình có mục đích không thuần với Diệp Nhạc Dao từ khi nào?

Ngày ghi hình cuối cùng sao?

Khóe miệng Tần Diệu hơi nhấp, sau khi kết thúc ghi hình, Tần Diệu còn cố ý nhìn bản edit một lần, hắn nhớ rất rõ ràng, dù là vẻ mặt hay động tác lúc đó của mình, đều không lòi mà.

Thậm chí ngay cả Diệp Nhạc Dao cũng không phát hiện sự chuyển biến nhỏ nhặt trong thái độ của hắn.

Hơn nữa ngoại trừ lần Diệp Nhạc Dao nắm tay hắn chạy một đoạn ngắn, giữa bọn họ cũng không có tiếp xúc gì thân mật.

Ngay cả Hoắc Yến cách bọn họ gần như vậy cũng không nhận thấy dị thường.

Ba Hoắc mẹ Hoắc phát hiện như thế nào?

Còn nữa, hôm nay họ kéo tới đây là vì không hài lòng mình sao?

Tần Diệu tức khắc thấy hơi khẩn trương cùng bất an.

Nhưng hiện tại hắn rõ ràng còn chưa làm gì mà! Hắn thậm chí còn chưa tỏ rõ tấm lòng với Diệp Nhạc Dao nữa!

Hai đám người đều đang brainstorm.

Chỉ có Diệp Nhạc Dao là ngơ ngơ, hoang mang hỏi: “Ba Hoắc, ba đi câu cá mà không hỏi trước sao?”

Ba Hoắc : “……”

Bởi vì ông không hề muốn đến nơi này câu cá!

Ba Hoắc hắng giọng nói, ra vẻ bình tĩnh: “Thế chắc là ba nhớ lầm rồi.”

Diệp Nhạc Dao:

【 Cũng là, rốt cuộc lớn tuổi rồi mà. 】

Ba Hoắc : “……”

Ông rất muốn tạm dừng quan hệ cha con với Diệp Nhạc Dao!

Mẹ Ba Hoắc hồi hồn, mở miệng hỏi: “Vậy giờ làm sao đây? Đến thì cũng đến rồi, chẳng nhẽ ……”

Giờ lại về?

Nhưng bà không muốn về đâu!

Ba Hoắc nhận được tín hiệu của mẹ Hoắc, càng xấu hổ.

Ông cũng suy nghĩ, nhưng một chốc cũng nghĩ ra lý do khác!

Cuối cùng vẫn là Tần Diệu mở miệng nói: “Làng du lịch này tuy rằng không có hạng mục câu cá, nhưng những hạng mục khác cũng rất thú vị, cô chú có muốn cùng chúng cháu tham gia tiệc sinh nhật của Sở Thừa không?”

Ba mẹ Hoắc hôm nay theo tới không ngoài lí do là không yên tâm Tần Diệu ở cùng Diệp Nhạc Dao.

Tần Diệu nếu thật sự mở miệng bảo họ đi, họ chỉ càng lo lắng, chi bằng cứ mời họ cùng tham gia, bằng phẳng, bọn họ yên tâm, Tần Diệu cũng có thể nhân cơ hội thăm dò ý tưởng hai vị trưởng bối.

Ba Hoắc nghe vậy nói: “Không tốt lắm đâu? Dù sao cũng là tiệc tùng bọn trẻ tuổi, người lớn ……”

Hoắc Yến vội nói: “Vậy con đi nhé?”

Trưởng bối không tiện, vậy hắn là tiểu bối đã có thể không có gì không tiện!

Mẹ Hoắc lườm Hoắc Yến một cái.

Con chỉ biết thân mình thôi!

Hoắc Yến hơi mất tự nhiên mà dời ánh mắt đi.

Hóng chuyện ấy mà, ai có bản lĩnh thì hóng được thôi!

Tần Diệu gật đầu với Hoắc Yến: “Được,” nói xong nhìn ba Hoắc , “Chú Hoắc mà không muốn ăn sinh nhật thì bên cạnh làng du lịch có một sân gôn mới xây, hay là đi đánh gôn?”

Lại nói với mẹ Hoắc: “Ngay cạnh biệt thự bọn cháu thuê có mootjt iệm vaath lý trị liệu, dì Lâm có thể đi spa.”

Ba Hoắc mẹ Hoắc tức khắc thở phào.

Không thể không nói, Tần Diệu thật sự rất biết đạo lý đối nhân xử thế!

Lập tức đã sắp xếp xong xuôi cho bọn họ!

Ba Hoắc mẹ Hoắc lập tức dâng cao độ hảo cảm với Tần Diệu.

Nhưng trong lòng thì ưng chứ trên mặt vẫn phải giả vờ một chút.

Rốt cuộc thì từ đầu họ đến đây là muốn “câu cá”.

Vì thế ba Hoắc nhìn mẹ Hoắc: “Em nghĩ như thế nào?”

Mẹ Hoắc cười: “Có spa để làm, em thấy cũng được.”

Ba Hoắc lúc này mới nói: “Được rồi, đành tạm chấp nhận một chút, chứ giờ mà đi chỗ khác câu cá tốn kha khá thời gian đấy.”

Tần Diệu cười, không nói chuyện.

Xoay người xem bên cạnh Diệp Nhạc Dao, triều hắn vươn tay.

Diệp Nhạc Dao tầm mắt dừng ở Tần Diệu bàn tay thượng.

Thanh niên ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay độ cung mượt mà, tu đến chỉnh tề lại đẹp.

Càng quan trọng là, Diệp Nhạc Dao phía trước đã nắm quá rất nhiều lần —— Tần tổng tay là thật sự thực thoải mái!

Diệp Nhạc Dao không hề nghĩ ngợi, liền duỗi tay phải qua, tự nhiên mà đan tay với Tần Diệu.

【 Cho nên Tần tổng vì sao lại muốn nắm tay mình chứ? 】

Ba Hoắc mẹ Hoắc cùng với Hoắc Yến mới vừa xuống xe: “???”

Tần Diệu: “……”

Đừng loạn bôi nhọ người khác!

Ánh mặt trời sáng sớm đã mang theo chút nóng bức, một tia nắng mặt trời trùng hợp dừng trên lỗ tai Tần Diệu, một mảnh nhỏ làn da lấy tốc độ mắt thường thấy được mà đỏ ửng lên, độ ấm nóng đến dọa người.

Mắt thấy người Hoắc gia nhất trí nhìn lại đây, Tần Diệu dùng một cái tay khác bưng kín khuôn mặt hơi hồng lên của mình, nhỏ giọng nói: “Anh…… anh chỉ định hỏi túi quà có nặng không, đưa anh xách hộ cho.”

Diệp Nhạc Dao chớp mắt, tiếc nuối.

【 Cái gì chứ, thì ra là không phải muốn nắm tay mình à! 】

Hoắc Yến cảm giác gân xanh giữa trán nhảy lên.

Nắm tay gì chứ?!

Em cũng không nghĩ em với Tần Diệu là quan hệ gì. Hai người chẳng là gì của nhau cả!

Hắn giơ tay ra, sao có thể là muốn tay em chứ?!

Hoắc Yến bước lên một bước dài, ba Hoắc mẹ Hoắc nhanh tay kéo hắn lại.

“Bình tĩnh!” Ba Hoắc hạ giọng.

“Đã quên mẹ nói gì rồi à!” mẹ Hoắc cũng nhỏ giọng.

Mà cùng lúc đó, Tần Diệu chủ động buông tay Diệp Nhạc Dao ra, đón lấy túi quà tặng trong tay cậu, xoay người nói: “Đi thôi, chúng ta vào trước đi.”

Có lẽ là bởi vì chột dạ, Tần Diệu căn bản không có chú ý tới ba Hoắc mẹ Hoắc giữ chặt tay Hoắc Yến.

Diệp Nhạc Dao thì thấy kỳ quái, hỏi một câu: “Có chuyện gì ạ?”

Ba Hoắc mẹ Hoắc vội buông Hoắc Yến ra, mẹ Hoắc cười nói: “Không có gì, đi thôi.”

Mẹ Hoắc lôi kéo cánh tay Diệp Nhạc Dao đuổi kịp Tần Diệu.

Ba Hoắc túm tay Hoắc Yến theo ở phía sau, tận tình khuyên bảo: “Tiểu Dao yêu đương quyền tự do của nó, dù con có bất mãn, cũng phải hỏi ý kiến Tiểu Dao trước, có phải hay không?”

Hoắc Yến hừ lạnh một tiếng: “Diệp Nhạc Dao hiện tại căn bản là không thích Tần Diệu!”

“Không thích nó lại muốn nắm tay Tiểu Tần à?” Ba Hoắc một châm thấy máu.

Hoắc Yến cắn răng: “Đó là bởi vì Diệp Nhạc Dao căn bản không hiểu cái gì là thích, nó chỉ thấy thú vị nên con mới muốn ngăn không cho nó đi lại gần gũi với Tần Diệu!”

“Nó không hiểu thích vì sao lại muốn nắm tay Tiểu Tần?” Ba Hoắc lại lần nữa hỏi một câu chí mạng.

Hoắc Yến: “……”

Hắn phục rồi đó!

Hắn nào đâu biết lắm cái vì sao vậy chứ!

Ba Hoắc dùng ánh mắt của người từng trải nhìn Hoắc Yến: “Khác thì không nói, chỉ riêng từ kinh nghiệm yêu đương đi, con, thằng cả với cả thằng ba, mấy đứa có mấy lần kinh nghiệm rồi?”

Hoắc Yến trầm mặc.

Ba Hoắc nói tiếp: “Hai người bọn nó chưa từng yêu đương, con thì có một lần kinh nghiệm, nhưng ba cảm thấy thay vì bảo là kinh nghiệm yêu đương, chi bằng nói là kinh nghiệm bị lừa, con cảm thấy con có tư cách khoa tay múa chân sao?”

Hoắc Yến bị chọc đến chỗ đau, mặt sầm xuống: “Ba!”

Có phải cứ nhắc tới chuyện này là không nói chuyện tử tế được hay không?

Diệp Nhạc Dao nghe Hoắc Yến nói thế thì buồn bực quay đầu lại: “Anh hai đang nói gì với ba Hoắc đó? Sao lại sốt ruột thượng hoả?”

Ba Hoắc đối diện với Hoắc Yến.

Một lát sau, Hoắc Yến bại trận.

“Thôi được rồi được rồi, con mặc kệ là được chứ gì?” Hoắc Yến lẩm bẩm, “Dù sao Tần Diệu tuy hơi lớn tuổi nhưng còn rất đáng tin.”

Ba Hoắc cười: “Thế là đúng rồi, để cho bọn nó thuận theo tự nhiên đi.”

Tuy rằng bọn họ còn chưa rõ ràng tình cảm Diệp Nhạc Dao dành cho Tần Diệu là gì, nhưng thời gian sẽ khiến Diệp Nhạc Dao có câu trả lời, bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ biết đáp án.

……

Ba Hoắc mẹ Hoắc không đi dự tiệc, cho nên Tần Diệu trước mang theo bọn họ đi tìm nhân viên công tác, đặt cho bọn họ một biệt thực bên cạnh, lại giúp mẹ Hoắc liên hệ thẩm mỹ viện, lúc này mới mang theo Diệp Nhạc Dao cùng Hoắc Yến đi ăn tiệc.

Nơi tổ chứ tiệc kỳ thật là một căn biệt thự khác, hai căn biệt thự cách nhau chỉ khoảng 500 m, tuy rằng hơi xa chút nhưng vẫn có thể thấy đại khái.

Chờ bọn Diệp Nhạc Dao đi rồi, ba Hoắc cầm lấy di động gọi cho tài xế bảo ông mang hai cái kính viễn vọng tới.

Mẹ Hoắc nghe xong thật sự không nhịn được cười: “Không cần thiết, đến lúc đó nếu tình hình không đúng, chúng ta hoàn toàn có thể đi tới xem náo nhiệt mà.”

Ba Hoắc nghĩ cảm thấy rất có lý, lại gọi cho tài xế bảo ông không cần vội.

Bên này, Diệp Nhạc Dao cùng Hoắc Yến đi theo Tần Diệu vào nơi tổ chức tiệc, còn chưa tới gần đã nghe được tiếng nhạc ầm ĩ từ trong biệt thực truyền tới.

Diệp Nhạc Dao hơi nhăn mày.

【 Ồn quá. 】

Tần Diệu nói: “Hai người ra vườn hoa ngồi một lát, tôi đi gọi Sở Thừa.”

Diệp Nhạc Dao gật đầu.

Thật tốt cậu cũng không thích hoàn cảnh ầm ĩ như vậy.

Đằng sau biệt thự là một vườn hoa loại nhỏ, Diệp Nhạc Dao cùng Hoắc Yến ngồi xuống chưa được một lát, âm nhạc đã bé lại, Sở Thừa cũng đi tới.

Nhìn đến Diệp Nhạc Dao, Sở Thừa vô cùng kích động, vội lại đây chào hỏi với Diệp Nhạc Dao cùng Hoắc Yến, sau đó liền đi thẳng vào vấn đề mà dò hỏi: “Đúng rồi, Diệp Nhạc Dao cậu có tiện giúp tôi mời Nhiễm Cảnh tới không?”

Khóe miệng Diệp Nhạc Dao cong lên.

【 Nhìn ra tới, Sở Thừa thật sự rất thích Nhiễm Cảnh. 】

【 Nhưng mà, hôm nay Mạnh Việt đang chuẩn bị thổ lộ với anh đó, nếu tôi lại gọi Nhiễm Cảnh tới ——】

Khóe miệng Diệp Nhạc Dao thiếu chút nữa đã không nhịn được.

Tần Diệu thì khiếp sợ mà nhìn thoáng qua phía sau vườn.

Thổ lộ?

Mạnh Việt?

Lần trước ở quán bar Mạnh Việt bị đả kích đến thế rồi còn muốn thổ lộ với Sở Thừa sao?

Tâm tình Tần Diệu rất là phức tạp.

Diệp Nhạc Dao cũng không đồng ý với Sở Thừa ngay, mà mở miệng nói: “Để tôi hỏi Nhiễm Cảnh xem sao, nhưng đến hay không thì tôi không biết đâu nhé.”

Sở Thừa lại rất vui vẻ kích động: “Không có việc gì, cậu mời giúp tôi thôi đã vui lắm rồi!”

Diệp Nhạc Dao cười lại, cầm lấy di động nhắn tin cho Nhiễm Cảnh.

Từ lần trước tạm biệt ở quán bar, Diệp Nhạc Dao cũng có một đoạn thời gian không liên hệ với Nhiễm Cảnh.

Nghe Hoắc Cảnh nói, Nhiễm Cảnh gần đây cũng không tới công ty đi học.

Nói thật, Diệp Nhạc Dao cũng không cảm thấy Nhiễm Cảnh sẽ đồng ý tới tiệc sinh nhật, rốt cuộc Nhiễm Cảnh một khi tới, cũng có nghĩa rất có khả năng sẽ gặp phải Mạnh Việt.

Tin nhắn gửi đi, Nhiễm Cảnh cũng không trả lời lại ngay, Diệp Nhạc Dao cũng không nóng nảy.

Sở Thừa là vai chính, hôm nay rất bận.

Ngồi xuống trò chuyện cùng Diệp Nhạc Dao cùng Hoắc Yến không được hai câu, anh ta đã đứng dậy đi tiếp đón bạn bè.

Ngay cả Hoắc Yến cũng không ngồi được lâu lắm, rốt cuộc hắn là đại minh tinh, nghe nói Hoắc Yến cũng tới tham gia tiệc sinh nhật Sở Thừa, không một lát đã lục tục có người chạy tới xin chụp ảnh chung, mời hắn vào trong biệt thự chơi.

Người mời nhiều hơn, Hoắc Yến đẩy không được, chỉ có thể đi theo.

Để lại Diệp Nhạc Dao một người thích ý nằm trên ghế sô pha.

Đằng sau biệt thự che nắng rất tốt, hơn nữa cửa cũng mở, khí lạnh thỉnh thoảng lại tràn ra, cho nên Diệp Nhạc Dao nằm rất thoải mái, thậm chí được một lát đã buồn ngủ, đôi mắt đều nhắm lại.

Khi Diệp Nhạc Dao sắp ngủ gật, bỗng nhiên nhận thấy được bên cạnh có người ngồi xuống.

Diệp Nhạc Dao mở to mắt, đối điện mặt mày thâm thúy của Tần Diệu: “Tần tổng?”

Tần Diệu cười: “Mệt à?”

Diệp Nhạc Dao gật đầu, thoáng ngồi dậy, sau đó thấy được cái cốc Tần Diệu cầm trong tay.

Hai mắt Diệp Nhạc Dao sáng ngời: “Sữa bò yến mạch ạ?”

“Yến mạch.” Tần Diệu đưa cốc cho Diệp Nhạc Dao, cười nói: “Trời nóng cũng không hợp uống nóng cho nên bỏ thêm cho em mấy viên đá, cũng không quá lạnh.”

Diệp Nhạc Dao nhận cốc, uống một hớp lớn, rất là thoải mái mà cảm khái: “Ngon quá!”

Ý cười trong mắt Tần Diệu nhiều hơn: “Uống xong rồi còn nữa.”

Diệp Nhạc Dao liên tục gật đầu, rất là vừa lòng.

Đúng lúc này, di động Diệp Nhạc Dao thông báo có tin nhắn.

Diệp Nhạc Dao cầm lấy mới thấy, là Nhiễm Cảnh nhắn tin.

Nhiễm Cảnh: “Địa chỉ ở đâu?”

Diệp Nhạc Dao nhìn có chút kinh ngạc, gửi địa chỉ cho Nhiễm Cảnh, sau đó hỏi: “Anh muốn tới sao?”

Nhiễm Cảnh trả lời: “Tôi tới rồi.”

Diệp Nhạc Dao lại càng giật mình: “Anh tới làm gì chứ?”

【 Hôm nay Mạnh Việt cũng tới đó! Nhiễm Cảnh anh điên rồi sao? 】

Tần Diệu nhìn thoáng qua Diệp Nhạc Dao, ngón tay trắng nõn của thiếu niên đang lướt nhanh trên màn hình, đôi mắt mở to, vẻ mặt linh động lại có vài phần đáng yêu.

Nhiễm Cảnh: “Đương nhiên là tham gia tiệc sinh nhật của Sở Thừa rồi, anh ấy cũng mời tôi, chẳng nhẽ lại coi như không biết mà không tới?”

Diệp Nhạc Dao mơ hồ đã nhận ra không đúng, nghĩ Tần Diệu tuy ở bên cạnh, nhưng Tần tổng cũng không phải người tọc mạch, cậu lặng lẽ xem bản note hẳn là không sao chứ?

Trong lòng nghĩ như vậy, ngón tay Diệp Nhạc Dao đã click mở bản ghi nhớ, nhanh chóng lướt tới cốt truyện tương quan, cậu tức khắc giật mình hiểu ra:

【 Thì ra là thế! Cho nên Sở Thừa về nước là vì ông nội bị bệnh à, nhưng không nghĩ tới trùng hợp như vậy, mẹ Nhiễm Cảnh lại nằm cùng bệnh viện với ông nội anh ta, mấy ngày hôm trước Sở Thừa đi bệnh viện vừa lúc đụng phải Nhiễm Cảnh, còn giúp Nhiễm Cảnh một chuyện lớn. 】

【 Khó trách Nhiễm Cảnh muốn lại đây. 】

Diệp Nhạc Dao tắt bản note, không quên lại nhắc nhở Nhiễm Cảnh một câu: “Nhưng hôm nay Mạnh Việt cũng muốn đến hay sao ấy, anh xác định sao?”

Lần này bên kia không trả lời ngay, Diệp Nhạc Dao buông di động, tiếp tục uống sữa bò, sau đó vừa quay đầu, đối diện ánh mắt Tần Diệu.

Diệp Nhạc Dao tức khắc thầm rùng mình.

【 Ủa??? 】

【 Tần tổng sao lại nhìn mình thế? 】

【 Từ từ…… vừa rồi đứng gần nhau như thế, Tần tổng hẳn không nhìn thấy bản note của mình đấy chứ? 】

Tần Diệu thu hồi tầm mắt, độ ấm trên mặt bỗng nhiên nâng cao.

Hắn không muốn nhìn di động Diệp Nhạc Dao, tầm mắt hắn vẫn dừng trên sườn mặt cậu.

Nhưng tầm mắt phạm vi rất lớn, cho nên Tần Diệu cũng không thể tránh né mà liếc thấy di động của Diệp Nhạc, hơn nữa tốc độ Diệp Nhạc Dao mở ra bản ghi nhớ quá nhanh, căn bản không để thời gian cho Tần Diệu thu hồi tầm mắt.

Nhưng mà ——

Diệp Nhạc Dao còn đang thét chói tai trong lòng:

【 A a a a, nếu thật sự bị thấy được mình phải giải thích như thế nào? 】

【 Có thể nói là mình bịa linh tinh được không chời?!!! 】

Giọng bên tai rất lớn, còn mang theo hoảng loạn rõ ràng, Tần Diệu vốn định coi như không biết gì, nhưng hiện tại hắn thật sự thấy hơi khó hiểu: “Nhạc Dao, em vừa xem gì đấy?”

Diệp Nhạc Dao không phải trả lời tin nhắn của Nhiễm Cảnh sao, tự dưng mở bản note trắng ra làm gì?

Ttiếng lòng Diệp Nhạc Dao đột nhiên khựng lại, khó hiểu mà: “Hửm?”

Tần Diệu nhíu mày: “Vừa rồi em nhìn bản note trắng tinh một hồi lâu, là lưu cái gì nhưng bị xóa mất à?”

Diệp Nhạc Dao đồng tử đều hơi hơi mở to.

【 Trắng tinh…… cho nên Tần tổng không nhìn thấy à? 】

【 Vậy là tốt rồi —— làm mình sợ gần chớt! 】

Diệp Nhạc Dao vội treo lên một mạt mỉm cười: “Không có gì, ta chính là tùy tiện phiên phiên.”

Tần Diệu tuy vẫn hơi khó hiểu, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.

Nhiễm Cảnh gửi tin tới, Diệp Nhạc Dao cúi đầu đọc.

Nhiễm Cảnh: “Xác định, đúng lúc, Mạnh tổng còn nợ tôi ít tiền, tiện tới tôi đòi luôn!”

Diệp Nhạc Dao nhìn chằm chằm tin nhắn này vài giây, mới không nhịn được thiếu đạo đức mà bật cười.

【 Tuyệt, Mạnh Việt chuẩn bị thổ lộ với crush vào ngày sinh nhật, vừa lúc gặp thế thân tới cửa đòi nợ, đây là cốt truyện máu chó gì chứ! 】

【 Chịu không nổi, Nhiễm Cảnh cậu nhanh tới đây đi! 】

Ba Hoắc mẹ Hoắc trăm miệng một lời: “Đúng vậy! Nhanh tới đây đi!”

Hôm nay náo nhiệt bọn họ sẽ được xem hai lượt!

Leave a comment

Tui là Miêu Nhi

Mừng các bồ đến blog của tui đọc truyện nhe.

Tui chúa lười nhưng sẽ cố gắng lấp hố~ing

https://www.facebook.com/Mi%C3%AAu-Nhi-Woshiyizhimiaowp-483096541899096/