Chương 72. Thổ lộ thâm tình

Giữa trưa, trời đang lúc nóng nhất, Hoắc Trạch vừa nói xong, đúng lúc một cơn gió nóng phất quá, mặt nước bể bơi gợn sóng lăn tăn.

Diệp Nhạc Dao nằm trên ghế, thưởng thức sắc mặt Lý Trì thiên biến vạn hóa, cười đến khóe miệng đều không khép được.


【 Không nghĩ tới đúng không? Trợn tròn mắt chưa! 】

【 A hey, giờ anh ba tui không nóng nảy ký hợp đồng rồi, đến phiên cậu sốt ruột thượng hoả rồi. 】

Cùng thời gian, phòng khách Hoắc gia.

Ba Hoắc mẹ Hoắc sớm đã mở camera theo dõi khu bể bơi, cố ý zoom gần mặt Lý Trì.

Nhìn mặt Lý Trì tái dần, mọi người đều có ý cười.

Người trẻ tuổi, thời đại đã thay đổi!

“Nhìn ra được cậu ta luống cuống rồi đấy.” Ba Hoắc cười mở miệng.

Mẹ Hoắc nói: “Đâu chỉ thế, mà là đang rất hoảng.”

Độ phân giải của camera theo dõi ở Hoắc gia không hề thua kém cameras gameshow, trên màn hình full HD, mồ hôi nơi thái dương Lý Trì còn thấy được rõ ràng.

Khóe miệng Hoắc Yến nhếch cao: “Hiện tại chỉ xem cậu ta định làm gì bây giờ.”

Là đồng ý tự hạ tiền lương hay đứng dậy sập cửa bỏ đi đây?

Người một nhà đều rất chờ mong.

Diệp Nhạc Dao cùng Hoắc Trạch cũng chờ mong.

Thậm chí vì chờ đợi Lý Trì trả lời, Hoắc Trạch cũng không sốt ruột đi thay áo tắm, mà đi đến ngồi xuống bên cạnh ghế nằm Diệp Nhạc Dao, còn ý bảo Lý Trì cũng ngồi.

Lý Trì lúc này làm gì còn có tâm tình ngồi?

Khi nghe được câu “lựa chọn hai chiều” Lý Trì đã ngốc.

Xác thật.

Giống như Hoắc Trạch vừa nói, cứ việc thực lực của Lý Trì không tồi nhưng Hoắc Trạch thật ra có rất nhiều lựa chọn, rốt cuộc thì câu lạc bộ bọn họ cũng không phải không có vị trí Đi rừng.

Hoắc Trạch muốn tuyển thêm một người nữa vào vị trí này trước mùa giải mới, cũng là vì để dự trữ chiến thuật.

Nói cách khác chính là, bỏ lỡ tuyển thủ Đi rừng ưu tú như Lý Trì đúng thật đáng tiếc, nhưng cũng không phải là không tuyển được người khác.

Hơn nữa kể cả Hoắc Trạch thật sự không tuyển được vị trí Đi rừng thích hợp, tuyển thù sẵn có ở câu lạc bộ cũng không phải không thể thích ứng chiến thuật mới được điều chỉnh.

Hoắc Trạch còn có rất nhiều lựa chọn.

Nhưng Lý Trì thì khác.

Nhược điểm hiện tại đã bị người nắm ở trong tay, trước mắt cậu ta chỉ có duy nhất một lựa chọn—— gia nhập câu lạc bộ của Hoắc Trạch.

Nếu không phải bởi vì nhược điểm ở trong tay người ta, Lý Trì sẽ không giải ước với MH, càng sẽ không nhì nhằng với Hoắc Trạch lâu như vậy, thậm chí khi Hoắc Trạch lần lữa không ký hợp đồng, Lý Trì sẽ sập cửa bỏ đi.

Nhưng nay đã khác xưa.

Lý Trì không còn sự lựa chọn khác.

Lý Trì đương nhiên có thể đi tìm câu lạc bộ khác, nhưng phỏng chừng còn chưa ký hợp đồng thì tin tức cậu ta dính tới dàn xếp tỷ số sẽ bị người tuôn ra.

Đến lúc đó Lý Trì mới thật sự xong đời!

Lý Trì hơi hít một hơi, tự nhủ không cần hoảng.

Cậu ta cần phải ngẫm lại, Hoắc Trạch vì sao lại đột nhiên nói với mình như vậy?

Chẳng lẽ Hoắc Trạch thật sự nhìn ra mục đích của mình, hay đơn thuần chỉ muốn đè thấp tiền lương của mình.

Không, không có khả năng.

Chuyện mình dàn xếp tỷ số năm đó cũng không nhiều người biết, Hoắc Trạch dù muốn điều tra, cũng cần thời gian. Nhưng đêm qua mình mới liên hệ tới Hoắc Trạch, hôm nay Hoắc Trạch đã chuẩn bị ký hợp đồng.

Nếu hắn thật sự nghi ngờ mình, quả quyết không có khả năng cả đêm thương lượng bàn bạc chi tiết hợp đồng với mình như vậy.

Cho nên, Hoắc Trạch sẽ nói vậy, theo cậu ta nghĩ —— là vì ép giá!

Nghĩ đến đây, Lý Trì tức giận.

Lý Trì giương mắt nhìn về phía Hoắc Trạch cách đó không xa, lúc này hắn đang thoải mái nằm trên ghế, thấy Lý Trì nhìn qua, còn cười.

Người giúp việc mang tới trà hoa quả, Hoắc Trạch cười hỏi Lý Trì: “Hay là cậu qua đây rồi nói?”

Nói cái beep!

Lý Trì hiện tại lửa giận phừng phừng, cố tình lại chưa thể trở mặt với Hoắc Trạch.

Vì thế cậu ta chỉ có thể nghẹn lại cơn tức, một hồi lâu mới mở miệng nói: “Hoắc đội, anh không đùa chứ?”

Diệp Nhạc Dao nghe được Lý Trì nói thế liền cười.

【 Đương nhiên không đùa rồi, cậu có cái gì mà phải đùa? 】

Khóe miệng Hoắc Trạch cũng cong cong, cười mở miệng nói: “Đương nhiên không có, loại chuyện này sao đùa được chứ?”

Sắc mặt Lý Trì càng kém.

Sở dĩ cậu ta nói như vậy, là muốn cho mình và Hoắc Trạch tìm bậc thang, kết quả không nghĩ tới người này không thèm bước xuống!

Xem ra Hoắc Trạch quyết tâm muốn ép lương mình.

Nếu Lý Trì hôm nay không đồng ý, vậy có khi buổ nói chuyện hôm nay cũng đến đây thôi.

Lý Trì lúc này nội tâm rất rối rắm lại giãy giụa.

Ăn ngay nói thật, Lý Trì đương nhiên cũng biết mình đòi lương hơi cao.

Nhưng đây cũng là cực chẳng đã, rốt cuộc cậu ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới sự nghiệp của mình tới đây là hết.

Cho nên trước khi thân bại danh liệt, Lý Trì cần phải cố hết sức để tính cho tương lai sau này.

Làm Lý Trì hơi hạ giá cũng không phải không được.

Rốt cuộc chỉ cần chuyện này làm xong thì bên Cố Tung cũng sẽ cho Lý Trì thêm một số tiền.

Lý Trì cắn chặt răng, cất bước đi qua chỗ Hoắc Trạch.

Diệp Nhạc Dao nhìn Lý Trì đi tới, đôi mắt hơi nheo lại.

【 Hừm? Lý Trì sẽ không thỏa hiệp chứ? 】

Diệp Nhạc Dao vội nhìn Hoắc Trạch.

Hoắc Trạch thấy thế cũng khá kinh ngạc.

Dù sao cũng là một cú cuối trước khi Lý Trì, hắn còn tưởng Lý Trì sẽ kiên trì hơn, không nghĩ tới lại thỏa hiệp nhanh như vậy.

Xem ra, người sau lưng Lý Trì thật sự rất muốn phá hỏng câu lạc bộ của hắn!

Ánh mắt Hoắc Trạch hơi trầm xuống, vẻ mặt không thay đổi.

Lý Trì đi đến ghế dựa bên cạnh Hoắc Trạch ngồi xuống, không nhìn Hoắc Trạch, càng không mở miệng nói tiền lương, mà nói: “Tôi không nghĩ tới Hoắc đội lại là người lật lọng như vậy.”

Hoắc Trạch cười: “Rốt cuộc thì tôi cũng là người làm ăn mà.”

Tay Lý Trì để bên sườn hơi nắm chặt, một lát sau lại buông ra, rồi cười: “Tuy rằng tôi không muốn hạ lương, nhưng tôi thật sự rất thích câu lạc bộ KTW, cho nên tôi sẽ không liên hệ với các câu lạc bộ khác.”

Diệp Nhạc Dao hút một ngụm sữa chua:

【 Hey, Lý Trì đang tỏ lòng trung thành với anh ba sao? 】

【 Anh ba, đừng bị cậu ta lừa! Cậu ta chỉ muốn lừa anh sau đó phá đổ câu lạc bộ của anh thôi! 】

Diệp Nhạc Dao nghĩ lại hút ngụm sữa chua, cảm khái:

【 Đột nhiên lại thèm sữa bò yến mạch Tần tổng làm. 】

Hoắc Trạch cạn lời.

Diệp Nhạc Dao mày đổi đề tài hơi nhanh đó em?

Còn nữa, Diệp Nhạc Dao lo bò trắng răng.

KTW là câu lạc bộ do một tay Hoắc Trạch lập nên, là toàn bộ tâm huyết của hắn. Sau khi đã biết mục đích Lý Trì, người này cũng đã vào sổ đen của Hoắc Trạch.

Cho nên nghe được Lý Trì nói vậy, Hoắc Trạch cũng chỉ cười như không cười: “Vậy sao, ngay cả MH cũng sẽ không lại suy xét?”

Lý Trì không chút do dự: “Đương nhiên.”

Ý cười nơi khóe miệng Hoắc Trạch gia tăng, lấy di động trả lời một tin nhắn, sau đó đặt điện thoại lên bàn, mới cười hỏi: “Vậy tôi có tiện hỏi nguyên nhân không?”

Lý Trì hơi giật mình: “Nguyên nhân?”

“Nguyên nhân cậu thích KTW, còn có nguyên nhân cậu không hề suy xét MH.” Hoắc Trạch nói.

Khóe miệng Lý Trì hơi nhấp chặt.

Hoắc Trạch hỏi câu này cũng không khó.

Rất nhiều người phỏng vấn tìm việc làm thì HR cũng hay hỏi những câu này.

HR hỏi những câu này thường có hai mục đích.

Một là xem ứng viên có hiểu biết xí nghiệp hay không.

Hai là muốn tìm hiểu nguyên nhân thực sự mà ứng viên bỏ việc ở nơi cũ.

Lý Trì cảm thấy buồn cười.

Giới esport lấy thực lực nói chuyện, bọn họ khi nào còn cần phải trả lời loại câu hỏi hư vô mờ mịt lại vô nghĩa như thế này?

Cho nên Hoắc Trạch hỏi mình câu này đơn giản chỉ muốn biết nguyên nhân thực sự mà Lý Trì rời khỏi MH.

Đúng rồi.

Theo các câu lạc bộ nghĩ thì Lý Trì là tuyển thủ do MH một tay bồi dưỡng, rõ ràng mùa giải trước thành tích câu lạc bộ cũng không kém, Lý Trì vì sao nhất định phải rời khỏi MH, lựa chọn KTW?

Là ai cũng phải nghi ngờ thôi, cho nên Hoắc Trạch sẽ hỏi như vậy cũng không kỳ quái.

Tuy rằng nguyên nhân thực sự Lý Trì không thể nói cho Hoắc Trạch, nhưng cậu ta hoàn toàn có thể bịa một nguyên nhân nói cho hắn.

Lý Trì thoáng thả lỏng lại, hơi tựa vào lưng ghế, cười mở miệng: “Kỳ thật, lí do tôi rời khỏi MH rất đơn giản, tôi không quá vừa lòng MH.”

Hoắc Trạch nhìn cậu ta: “Cụ thể nơi nào không hài lòng?”

Lý Trì dời đi tầm mắt, nhún nhún vai: “Còn có thể là gì? Thì là không thích đồng đội, không quen nhìn huấn luyện viên, càng không thích hình thức quản lý của câu lạc bộ thôi……”

Lời nói dối ấy mà, cần nửa thật nửa giả, cho nên nói một hồi Lý Trì khó tránh khỏi nghĩ tới một ít bất mãn trước đó đối với quản lý MH.

Lý Trì như tìm được van xả, có thể nói, không thể nói tất cả đều nói.

Thậm chí ngay cả chuyện tiểu tam của quản lý MH tới chiến đội diễu võ dương cũng kể.

Diệp Nhạc Dao thì nghe đến trợn to mắt.

Sau đó tầm mắt vừa chuyển, dừng ở di động Hoắc Trạch đặt trên bàn.

【 Di động sáng lên…… Tam ca không phải là ở ghi âm đi? 】

Hoắc Trạch hơi cong khóe miệng.

Từ góc nhìn của camera theo dõi có thể nhìn thấy càng rõ ràng, ba Hoắc phóng to hình ảnh, người một nhà xem rõ ràng, là đang ghi âm!

Hoắc Yến bật cười: “Xem ra thằng ba cũng không phải không đầu óc như vậy.”

Mẹ Hoắc giận liếc Hoắc Yến một cái: “Chẳng lẽ con cho là thằng ba ngốc thật sao?”

Hoắc Trạch chỉ là không để bụng mấy chuyện ngoài esport mà thôi.

Một khi đề cập đến câu lạc bộ, Hoắc Trạch còn cẩn thận hơn bất kì ai.

Trên màn hình, Lý Trì vì ra vẻ mình cực kỳ chán ghét MH, còn đang tiếp tục kể.

Diệp Nhạc Dao nghe một hồi thì nhíu mày lại.

【 Sao càng nghe càng khoa trương thế, Lý Trì có phải thêm mắm dặm muối hay không? 】

【 Nhưng mặc kệ cậu ta có hay không thêm bớt gì không, chửi bới chủ cũ đã rõ mười mươi. 】

Đôi mắt Diệp Nhạc Dao hơi sáng ngời:

【 Cho nên anh ba đang chặt đứt đường lui của Lý Trì sao? 】

Hoắc Trạch đúng là nghĩ như vậy.

Rốt cuộc hiện tại hắn còn chưa tra được chứng cứ Lý Trì dàn xếp tỷ số, không có cách nào phanh phui chuyện này.

Tuy biết mục đích của Lý Trì là phá đổ câu lạc bộ mình, nhưng Hoắc Trạch cũng không thể bảo đảm, nếu mình không ký hợp đồng với cậu ta, liệu cậu ta có dùng thủ đoạn tương tự đi tai họa câu lạc bộ khác hay không.

Hoắc Trạch cực kì chán ghét loại chuyện này, cho nên hắn mới muốn chặt đứt mọi đường lui của Lý Trì.

Người dính tới dàn xếp tỷ số sẽ không có câu lạc bộ nào dám muốn, tương tự vừa bỏ chủ cũ đã chửi bới cũng không ai dám thuê.

“Rồi,” Hoắc Trạch ngắt lời Lý Trì, cậu ta nói nhiều như vậy đã đủ rồi, cười nói, “Tôi cũng hiểu đại khái rồi.”

Lý Trì thoáng nhìn Hoắc Trạch đang cười, biết cửa này coi như xong, hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

Do dự một lát, Lý Trì vẫn mở miệng nói: “Chúng ta lại nói vụ tiền lương chứ?”

Hoắc Trạch bắt được chứng cứ mình muốn, cũng không cố ý kéo thời gian, gật đầu cười: “Đương nhiên có thể.”

Nói xong, Hoắc Trạch dựng một ngón trỏ với Lý Trì: “Tôi chỉ có thể cho cậu con số này.”

Lý Trì nhìn Hoắc Trạch dựng thẳng lẻ loi một ngón tay, há hốc mồm.

“Hoắc đội, anh đang đùa sao?” Lý Trì đột nhiên mất bình tĩnh, đứng phắt lên.

“3 tỷ 5[1]? Còn thấp hơn khi tôi ở MH! Lương cố định một năm ở MH của tôi cũng phải 7 tỷ rồi!”

Diệp Nhạc Dao thì rất khó hiểu lại buồn cười mà nhìn Lý Trì một cái.

【 3 tỷ 5? 】

【 Cậu chắc chứ? 】

Hoắc Trạch nói: “Cậu hiểu lầm.”

Sắc mặt Lý Trì hơi giãn.

Hoắc Trạch tiếp tục nói: “350 triệu.”

Ngắn ngủn mấy chữ, lại khiến Lý Trì như thấy đã qua mấy đời.

What?

350 triệu?

Diệp Nhạc Dao thì cười ha ha:

【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——】

【 Double kill ha ha ha ha ha ha ha, Lý Trì ngớ cả người ra rồi! 】

“Đâu chỉ thế,” Hoắc Yến oa trên sô pha cười đến ngửa tới ngửa lui, “Cậu ta không nói gì cả phút rồi!”

Khóe miệng ba Hoắc mẹ Hoắc cũng giương cao.

“Phải là ba thì 350 triệu còn nhiều đấy.” Ba Hoắc cười.

“Chứ còn gì nữa, đãi ngộ MH cho cậu ta cũng không tính thấp, còn là tuyển thủ MH một tay bồi dưỡng lên, kết quả cậu ta lại không để lối thoát mà thêm mắm thêm muối chửi bới chủ cũ ngay trước mặt chủ mới, người như vậy ai dám muốn?” mẹ Hoắc nói.

Lại xem màn hình.

Phút thứ hai sau khi nghe thấy “350 triệu”, Lý Trì rốt cuộc phản ứng lại.

Chỉ thấy cậu ta đột nhiên cười một tiếng, sau đó thì cất tiếng cười to, cười đủ rồi, Lý Trì mới kéo kéo khóe miệng: “Hoắc đội, mẹ nó anh chơi tôi à?”

Diệp Nhạc Dao nhíu mày.

【 Sao cậu ta bắt đầu chửi bậy rồi! 】

Hoắc Trạch lại không chút nào để ý: “Không có, ta là nghiêm túc, ta trước mắt chỉ có thể cho ngươi cái này lương một năm, nếu ngươi nguyện ý nói, chúng ta hiện tại là có thể ký hợp đồng.”

“Tôi ký hợp đồng con mẹ anh!” Lý Trì giận cực, bắt đầu miệng phun hương thơm: “Cái hợp đồng rách ai thích thì ký mẹ nó đi, dù sao ông đấy không ký nữa.”

“Xem như đã rõ, anh thấy câu tôi chơi vui lắm phải không? Mẹ nó ông đây éo chơi cùng nhé!”

“Dù sao thì còn đầy câu lạc bộ ra, KTW mấy người không có thành ý, thì còn đầy các câu lạc bộ khác, đãi ngộ chẳng nhẽ lại kém hơn câu lạc bộ rách này à?”

Một phen lời nói làm Diệp Nhạc Dao nghe rất khó chịu.

Hoắc Trạch cũng hơi trầm mặt xuống: “Lý Trì, cậu bất mãn với tôi thì cứ mắng tôi nhưng đừng có lôi mẹ tôi vào. Nếu không tôi không khách khí đâu.”

Lý Trì cười nhạo một tiếng, dù sao hắn đã nhìn ra, Hoắc Trạch căn bản không muốn hợp tác.

Một khi đã như vậy, cậu ta cũng không cần phải giữ giá với Hoắc Trạch làm gì, cậu ta cà lơ phất phơ mà nhướng mày: “Vậy anh định làm gì? Đánh tôi à? Này đánh đi, đánh ngay chỗ này này, tôi sẽ không đáp trả!”

Lý Trì nói thì giơ mặt đến trước mặt Hoắc Trạch.

Hoắc Trạch càng nhăn chặt mày.

Diệp Nhạc Dao rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Nếu không anh ngẩng đầu nhìn xem?”

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Lý Trì hiện tại thật sự là lửa giận phừng phừng, bắt đầu tấn công tất cả, “Thằng nhãi ranh ở đâu ra, bọn tao đang nói chuyện đến lượt mày xía mồm vào à?”

Ba Hoắc bật dậy: “Cậu ta chửi ai là thằng nhãu ranh?!”

Mẹ Hoắc vội kéo Ba Hoắc : “Đừng nóng vội đừng nóng vội, anh phải tin tưởng Tiểu Dao!”

Hoắc Yến cũng nói: “Yên tâm đi, Diệp Nhạc Dao khẳng định sẽ không có hại.”

Cùng ghi hình hia kỳ chương trình với Diệp Nhạc Dao, Hoắc Yến càng hiểu biết cậu. Diệp Nhạc Dao bình thường sẽ không tranh chấp với người ta, nhưng nếu có người muốn chủ động gây sự, Diệp Nhạc Dao cũng tuyệt đối không sợ.

Trên màn hình, Diệp Nhạc Dao quả nhiên không có vẻ gì là sợ hãi, nghe Lý Trì nói xong thậm chí còn cười với Lý Trì.

Nam sinh vốn dĩ đã đẹp, cười rộ lên đôi mắt híp lại, lông mi dài rũ xuống, vẻ mặt càng linh động.

Lý Trì thấy thế thì sửng sốt.

Sau đó liền thấy Diệp Nhạc Dao chỉ chỉ vách tường cách đó không xa.

Lý Trì cũng không biết sao lại thế này, theo bản năng liền nhìn theo.

Cuối tầm mắt là một bức tường, chỉ thấy trên đó, có một cái camera theo dõi rất to.

Trong nháy mắt, mặt mày Lý Trì xanh mét.

Thất sách!

Vừa rồi chỉ lo quan tâm tiền lương, hoàn toàn quên mất dinh thự mấy người giàu rất hay lắp camera theo dõi.

Diệp Nhạc Dao nhìn vẻ mặt của Lý Trì thay đổi thì thấy vui vẻ, lại nhìn Hoắc Trạch, lắc lắc đầu:

【 Quả nhiên, uy hiếp người khác thì anh ba mình vẫn còn non lắm! 】

Hoắc Trạch: “……”

Vâng đúng là không thuần thục bằng em!

Trong phòng khách, ba Hoắc thấy thế rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới ngồi xuống.

“Mấy lời anh vừa nói đã bị quay hết lại rồi, bao gồm cả mấy chuyện mà anh vừa kể,” Diệp Nhạc Dao nhìn mặt Lý Trì, nói tiếp, “Nếu đoạn video này bị tung ra, tôi nghĩ sẽ không có bất kì câu lạc bộ nào muốn ký hợp đồng với anh nữa đâu?”

“Mày uy hiếp tao à?!” Lý Trì cả giận nói.

Diệp Nhạc Dao lắc đầu: “Không, tôi chỉ muốn nói cho anh, người phải chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra. Hơn nữa anh đừng nghĩ một số chuyện có thể giấu trời qua biển, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm.”

Như có một xô nước lạnh hắt Lý Trì ướt từ đầu đến chân.

Diệp Nhạc Dao nói thế là có ý gì?

Chẳng lẽ cậu ta đã biết gì đó?

Nếu không vì sao lại nói như vậy?

Qua hồi lâu, Lý Trì mới khàn khàn giọng nói hỏi: “Cậu…… Các người biết cái gì?”

Không có khả năng.

Bọn họ sao có thể biết?

Chuyện mình dính tới dàn xếp styr số trước kia có rất ít người biết, ngay cả Cố Tung cũng nói là truy xét rất lâu mới nắm được chứng cứ.

Hoắc Trạch sao có thể mới qua một đêm đã tìm được?

Nhưng lúc này Hoắc Trạch lại mở miệng, chọc thủng ảo tưởng còn sót lại của Lý Trì: “Cậu nói là chuyện cậu dàn xếp tỷ số sao?”

Máu cả người Lý Trì vào giờ phút này đều đọng lại, cậu ta vô cùng khiếp sợ mà nhìn hai người trước mặt.

“Các…… Các người……”

Diệp Nhạc Dao cũng rất kinh ngạc, hơi liếc về phía Hoắc Trạch.

【 Chậc, xem ra anh ba mình quả nhiên có tiến bộ, nhanh như vậy đã tra được Lý Trì dàn xếp tỷ số, vậy có phải cũng có thể tìm hiểu nguồn gốc tra được người sau lưng Lý Trì là ai hay không? 】

【 Còn nữa, Lý Trì dàn xếp tỷ số khi nào? 】

Cốt truyện chỉ nói qua loa có mấy câu, không hề nói rõ tỉ mỉ tiền căn hậu quả.

Cho nên Diệp Nhạc Dao lúc này thật sự rất là tò mò.

Hoắc Trạch: “……”

Hắn sao có thể tra được nhanh như vậy?

Còn không phải dựa vào Diệp Nhạc Dao nhắc nhở?

Nhưng hiển nhiên Diệp Nhạc Dao không biết bọn họ có thể nghe được tiếng lòng cậu.

Hoắc Trạch thầm buồn cười, trên mặt không hiện, liếc nhìn Lý Trì: “Chúng tôi cái gì? Cậu sẽ không thật sự cho rằng cậu giấu được mọi người đấy chứ?”

Vẻ hoảng loạn trên mặt Lý Trì không giấu được.

Sao có thể?

Bọn họ sao lại biết?

Nhưng giống như cũng chỉ có lý do này mới giải thích được, rốt cuộc buổi sáng Hoắc Trạch đã chuẩn bị ký hợp đồng với mình……

Xong rồi.

Hết thảy đều xong rồi.

Lý Trì rốt cuộc không ở lại nổi nữa, xoay người đi ra ngoài.

Thậm chí bởi vì đi quá nhanh quá hoảng mà trượt chân, ngã trên con đường trải sỏi.

Diệp Nhạc Dao xuýt xoa một tiếng.

【 Eo…… Nhìn đã thấy đau á! 】

Nhưng Lý Trì không để ý tới, đứng lên rồi vội không ngừng chạy ra ngoài.

Sự tình tạm thời hạ màn, Diệp Nhạc Dao nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn Hoắc Trạch: “Anh ba, anh định làm gì bây giờ?”

【 Nếu tra được Lý Trì dàn xếp tỷ số, vậy có nên phanh phui chuyện này không? 】

Hoắc Trạch đỡ trán.

Cho nên đã bảo là, hắn còn chưa điều tra rõ!

Nhưng chuyện này xác thật phải tranh thủ thời gian.

“Anh về câu lạc bộ đây.” Hoắc Trạch cầm lấy di động, vỗ đầu Diệp Nhạc Dao.

“Chờ mọi chuyện xong xuôi anh gửi lì xì cho!” Hoắc Trạch ném xuống những lời này liền chạy nhanh như chớp.

Diệp Nhạc Dao nghe được hai chữ lì xì thì sáng mắt lên: “Được!”

Hoắc Trạch cùng Lý Trì vừa đi, người Hoắc gia liền chuẩn bị vội chuyện của mình.

Hoắc Yến đã nghỉ ngơi một đoạn thời gian, vừa lúc hai ngày trước người đại diện gửi cho hắn một kịch bản, hắn định đến công ty xem sao.

Ba Hoắc hôm nay không có chuyện gì ở công ty, nhưng buổi chiều có người bạn hẹn đi câu cá, ông chuẩn bị tắm rửa một cái rồi đi.

Mẹ Hoắc hai ngày rồi chưa đi spa, cũng chuẩn bị ra khỏi nhà.

Diệp Nhạc Dao sợ nước lại không biết bơi, Hoắc Trạch đi rồi, cậu cũng đi vào phòng khách.

Lúc này cậu đang nằm ngửa trên sô pha, cân nhắc chờ lát nữa đi tìm phim gì xem.

Sau đó lại thèm uống sữa bò yến mạch.

Nghĩ đến đây, Diệp Nhạc Dao đột nhiên ngồi dậy: “Mẹ Hoắc, khi còn nhỏ mẹ có làm sữa bò yến mạch cho con không?”

Mẹ Hoắc mới vừa xuống lầu, nghe thế thì sửng sốt, nghĩ đến mấy lời lúc ghi hình gameshow Diệp Nhạc Dao nói với Tần Diệu, bà lắc đầu: “Không có.”

Diệp Nhạc Dao hơi nhíu mày.

【 Chẳng lẽ là mình nhớ lầm? Hay là nói …… ừm……】

Mẹ Hoắc nghe đến đó, nhíu mày lại.

Chẳng lẽ là……

Không đợi mẹ Hoắc nghĩ tiếp, đã nghe Diệp Nhạc Dao lại nói:

【 Thôi, mình hỏi công thức của Tần tổng vậy, thèm thật đó! 】

Diệp Nhạc Dao nói làm liền làm, cầm lấy di động chuẩn bị gọi điện thoại cho Tần Diệu, nhưng còn chưa giải khóa màn hình, Tần Diệu đã gọi điện thoại tới.

【 Ủa, Tần tổng gọi điện? 】

【 Chẳng lẽ đây là tâm hữu linh tê? 】

Hoắc Yến mới vừa xuống lầu, nghe thế thì mắt trợn trắng.

Tâm hữu linh tê cái beep!

Còn nữa Tần Diệu thật sự hơi già rồi, bố mẹ thật sự không quản sao?

Ba Hoắc mẹ Hoắc liếc nhau.

Đã sớm bảo là yêu đương tự do, Diệp Nhạc Dao thích là được, có gì mà quản nữa chứ?

Hoắc Yến khó chịu, đang muốn tiến lên, liền nghe được Diệp Nhạc Dao nói: “Tiệc sinh nhật của Sở Thừa?”

Ba Hoắc mẹ Hoắc giữ chặt Hoắc Yến.

Mẹ Hoắc thấp giọng nói: “Con bớt nhúng tay!”

Ba Hoắc gật đầu: “Đúng đúng đúng!”

Diệp Nhạc Dao buồn bực.

【 Tiệc sinh nhật của Sở Thừa mời mình làm gì? 】

Đầu dây bên kia, Tần Diệu có vẻ cũng biết Diệp Nhạc Dao đang khó hiểu, cười nói: “Em không muốn tham gia à?”

Diệp Nhạc Dao suy nghĩ.

【 Nếu có thể nhìn thấy Tần tổng, còn có thể uống được sữa bò yến mạch Tần tổng làm, hình như cũng không phải không thể? 】

Vì thế Diệp Nhạc Dao bèn mở miệng nói: “Vậy Tần tổng anh làm sữa bò yến mạch cho em nhé?”

Tần Diệu không hề do dự: “Được chứ.”

Diệp Nhạc Dao cười cong cả mắt: “Được, ngày mai nhất định em sẽ đến đúng giờ.”

Cúp điện thoại, cơn tức trong lòng Hoắc Yến vẫn chưa nguôi.

Đúng lúc này, Diệp Nhạc Dao bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.

【 Đợi đã, hình như mình quên chuyện gì đó……】

【 A! Nghĩ tới! Tiệc sinh nhật của Sở Thừa! Tiệc sinh nhật của crush chẳng phải là Mạnh Việt cũng muốn đi? 】

Nghe được tên Sở Thừa cùng Mạnh Việt, người Hoắc gia nhìn nhau.

Hừm…… Tàn tật đại lão và crush?

Lại có phần tiếp?!

Sau đó liền nghe được Diệp Nhạc Dao hưng phấn nói:

【 Hay quá, quả nhiên chính là ngày mai! Gần đây có quá nhiều chuyện, thiếu chút nữa thì mình quên mất! 】

【 Crush nhiều năm không thấy rốt cuộc về nước, nhưng đáng tiếc, crush không hề có hảo cảm gì với tàn tật đại lão, còn coi trọng thế thân, tàn tật đại lão thấy thế sốt ruột thượng hoả. 】

【 Cho nên ở cùng ngày sinh nhật crush, Mạnh Việt không chỉ tỉ mỉ chuẩn bị rất nhiều quà cho Sở Thừa, còn chuẩn bị một buổi thổ lộ đầy long trọng! 】

Người Hoắc gia: “!!!”

Thổ lộ đầy long trọng?

Vậy chẳng phải là vai hề lại muốn lên sân khấu?


[1] 100 vạn 1 năm

Leave a comment

Tui là Miêu Nhi

Mừng các bồ đến blog của tui đọc truyện nhe.

Tui chúa lười nhưng sẽ cố gắng lấp hố~ing

https://www.facebook.com/Mi%C3%AAu-Nhi-Woshiyizhimiaowp-483096541899096/